◎Đánh nhau◎
“Ba ơi, tại sao ông Lý lại bị bệnh ạ?” Lạc Dịch Dương nghiêng cái đầu nhỏ hỏi.
“Vì con gái ông Lý đi xa rồi, Lạc Bảo ngoan, khi nào đi chơi không được hỏi lung tung.”
Lạc Dịch Dương rụt cổ lại, nép vào cổ Lạc Kiến Nghiệp không nói gì nữa, khó trách trong ấn tượng của cậu, ông Lý luôn sống một mình. Tần Thứ gọi ông Lý là ông ngoại, vậy người mất là mẹ của Tần Thứ!
Lạc Dịch Dương cuối cùng cũng hiểu rõ mối quan hệ này, khó trách mỗi khi cậu gặp cái tên nhóc đó, hắn luôn lạnh mặt, cho dù hắn là lão đại tương lai, Lạc Dịch Dương cảm thấy cậu không thể làm ngơ.
Tần Thứ của kiếp trước là người đứng đầu tập đoàn Tần Thị ở thành phố Cảnh Hoa, cậu chỉ từ xa nhìn thấy người đó được bảo vệ giữa đám vệ sĩ. Nghe đồn Tần Thứ thủ đoạn tàn nhẫn, với tốc độ sấm sét nắm quyền điều hành gia tộc Tần phức tạp, mạnh mẽ đặt chân vào tập đoàn Tần Thị, càng nghe nói những người đối đầu với hắn đều không có kết cục tốt đẹp, trên tay Tần Thứ nhuốm không ít máu.
Lạc Dịch Dương có chút hiểu được người đàn ông đứng trên đỉnh cao đó, từ nhỏ đã không có mẹ, có thể sống sót trong một gia tộc ăn thịt người như vậy, hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở, trong lòng Lạc Dịch Dương đột nhiên dâng lên cảm giác đồng bệnh tương lân.
Đứa bé vừa nãy còn líu ríu không ngừng đột nhiên im lặng, Lạc Kiến Nghiệp khẽ rung rung đứa bé trong lòng, “Lạc Bảo sao vậy?”
“Buồn ngủ.”
“Đi, về nhà ngủ thôi.”
Lạc Dịch Dương được đặt lên chiếc giường nhỏ của mình, nhưng cậu chẳng buồn ngủ chút nào, đầu óc vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Đôi mắt bé xíu của đứa trẻ nhìn thẳng lên trần nhà, một lúc sau thân hình nhỏ bé vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ.
Lạc Dịch Dương tỉnh dậy thì đã đến giờ ăn trưa, cậu dụi mắt đi ra, Lạc Quang Tông đang chơi ở trong sân vừa nhìn thấy cậu liền giật cây kẹo mút ra khỏi miệng, tay nó còn nắm mấy cây kẹo mút sặc sỡ khoe khoang với Lạc Dịch Dương, Lạc Dịch Dương liếc xéo nó một cái.
Ăn như heo còn ăn, tay cầm bao nhiêu kẹo mút mà không biết đưa cho chị bên cạnh một cây.
Lúc này mọi người trong nhà đã về để ăn cơm, hai anh em Lạc Kiến Nghiệp đang sửa nhà, bà nội Lạc nhàn nhã ngồi bên bàn, mợ cả Triệu Hồng Hà cũng đang cắn hạt dưa, chỉ có Từ Uyển Hòa là phải vất vả nấu nướng trong bếp củi nóng nực.
Lạc Dịch Dương nhận ra không thể tiếp tục như vậy được nữa, phải nhanh chóng tách nhà, cậu biết ba cậu Lạc Kiến Nghiệp là người có chút ngu hiếu, chính vì vậy mà Thẩm Uyển Hòa đã phải chịu không ít khổ sở trong cái nhà này.
Lạc Dịch Dương bước những bước chân ngắn ngủn chạy tới, “Mẹ.”
“Lạc Bảo tỉnh rồi à, ra ngoài chơi đi con, ở đây nóng lắm.”
“Không nóng đâu mẹ, Lạc Bảo giúp mẹ nhóm bếp.” Lạc Dịch Dương ngồi xổm xuống bên cạnh bếp lò cùng với Từ Uyển Hòa, lúc này ở nông thôn vẫn chủ yếu dùng củi và cỏ khô để đun nấu, giữa cái mùa hè nóng nực hơn ba mươi độ mà phải ngồi bên đống lửa, cái cảm giác đó có thể tưởng tượng được.
Trên trán Từ Uyển Hòa lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt trắng trẻo nóng đến đỏ bừng, Lạc Dịch Dương vừa ngồi xuống đã cảm thấy một luồng hơi nóng rát da.
Từ Uyển Hòa đuổi mấy lần Lạc Dịch Dương vẫn không chịu đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Dịch Dương bị nóng đến đỏ ửng, mấy sợi tóc xoăn mềm mại trước trán ướt đẫm mồ hôi dính bết vào trán, Từ Uyển Hòa hết cách đành phải gọi vọng ra ngoài sân với Lạc Kiến Nghiệp, “Anh Nghiệp, anh Nghiệp, anh bế Lạc Bảo ra ngoài đi.”
Lạc Kiến Nghiệp vừa làm xong việc đang rửa mặt bằng nước lạnh vừa bơm lên từ giếng khơi, bên cạnh giếng còn có một cái chum lớn đựng đầy nước ngầm Lạc Kiến Nghiệp vừa bơm, trên bề mặt chum còn đọng lại một lớp hơi nước nhỏ.
Lạc Kiến Nghiệp cười hì hì đi tới bế Lạc Dịch Dương lên, “Xem con kìa, nóng hết cả người rồi, ba rửa mặt cho con nhé.”
Lạc Kiến Nghiệp áp chiếc khăn mặt ướt sũng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Dịch Dương, nước ngầm vừa bơm lên còn hơi lạnh, Lạc Dịch Dương bị lạnh run cả người.
“Được rồi, đi chơi đi con, đừng có quấy mẹ.”
“Ba ơi, nóng.” Lạc Dịch Dương giơ bàn tay nhỏ bé chỉ vào bếp, “Tại sao mẹ nấu cơm? Bà nội và mọi người không nấu ạ?”
Triệu Hồng Hà nhổ phì một bãi vỏ hạt dưa, “Mày muốn tao hầu hạ mày chắc?”
Trên mặt Lạc Kiến Nghiệp lộ ra một tia khó xử, trong nhà này bây giờ là chị dâu cả làm chủ, ruộng đất trong nhà đều là nhà anh cả trồng, mỗi tháng anh phải nộp tiền sinh hoạt cho gia đình, anh cũng không tiện nói gì, “Đi chơi đi con, ba đi giúp mẹ con nhóm lửa.”
Sau khi Lạc Kiến Nghiệp đi, Lạc Dịch Dương lè lưỡi với Triệu Hồng Hà, kiếp trước cậu sống nhờ ở đây, mới bảy tuổi đã phải gánh vác việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm, chẻ củi, cắt cỏ, dù vậy Triệu Hồng Hà vẫn thường xuyên đánh mắng cậu, Lạc Quang Tông càng thường xuyên bắt nạt cậu.
Nhà bác cả còn chiếm đoạt tiền bồi thường của ba cậu và tiền sinh hoạt mẹ cậu gửi về, chưa bao giờ đi làm thuê, nhưng không chỉ xây được căn nhà cấp bốn đầu tiên trong làng mà còn thường xuyên ăn uống linh đình, sau khi cậu tốt nghiệp còn bị lấy ơn nuôi dưỡng ra để uy hiếp, đòi tiền cậu hết lần này đến lần khác.
Quả nhiên Triệu Hồng Hà tức giận ném vỏ hạt dưa trong tay về phía cậu, Lạc Dịch Dương nhanh chân chạy sang một bên, bây giờ có ba mẹ ở đây, Triệu Hồng Hà cũng không làm gì được cậu, Triệu Hồng Hà nghiến răng nghiến lợi nói với cậu: “Thằng nhãi ranh.”
Lạc Dịch Dương lập tức cãi lại, “Bà mới là đồ nhãi ranh.”
Triệu Hồng Hà tức giận muốn đánh cậu, nhưng nhìn thấy cả nhà chú hai đều ở đây nên đành nhịn xuống, bà ta đẩy đẩy Lạc Quang Tông bên cạnh, “Đi.”
Lạc Quang Tông hơn bảy tuổi đã hiểu chuyện, nó nhận được tín hiệu của mẹ, như một con nghé con lao về phía Lạc Dịch Dương, Lạc Dịch Dương thật sự cạn lời, mình không đánh được nó thì sai con trai đánh mình, khó trách Lạc Quang Tông lớn lên lệch lạc.
Lạc Dịch Dương nhanh nhẹn tránh được, Lạc Quang Tông không nhìn đường đâm sầm vào cái chum nước lớn sau lưng Lạc Dịch Dương, sau đó tiếng kêu la thảm thiết như lợn bị chọc tiết lại vang lên trong sân.
Lạc Quang Tông cú đâm này không hề nhẹ, nó đã dùng hết sức lực lao về phía Lạc Dịch Dương, cú va chạm này khiến nó hoa mắt chóng mặt.
Triệu Hồng Hà vội vàng chạy tới, “Quang Tông, mau cho mẹ xem nào!”
Nghe thấy tiếng động, bà nội Lạc cũng từ trong nhà đi ra, “Sao vậy, sao vậy, lại chuyện gì nữa đây!”
Lạc Quang Tông ôm trán đau đớn lăn lộn trên đất, Triệu Hồng Hà luống cuống tay chân giữ chặt nó, “Cho mẹ xem, cho mẹ xem nào.”
“Không, không, đau chết mất, á á á.” Lạc Quang Tông giãy giụa tứ chi trên mặt đất, nhất quyết không cho Triệu Hồng Hà xem.
Bà nội Lạc cũng không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, mở miệng liền mắng Lạc Dịch Dương, “Thằng nhãi ranh, mày suốt ngày gây chuyện, đúng là đồ con hoang, sao chổi.”
Lạc Dịch Dương cũng oa một tiếng khóc lớn, cậu khóc khan không ra nước mắt, tiếng khóc không hề nhỏ hơn Lạc Quang Tông, nhất thời trong sân nhỏ tiếng khóc của hai đứa trẻ vang lên không ngớt, ngay cả tiếng ve trên cây cũng bị lấn át.
Từ Uyển Hòa đang nấu cơm trong bếp nghe thấy tiếng chửi mắng của bà nội Lạc thì mặt tái mét, cô vội vàng chạy về phía Lạc Dịch Dương ôm chặt cậu vào lòng, “Lạc Bảo đừng khóc, đừng khóc.”
Lúc này cả nhà đều ra đến sân, bà nội Lạc vẫn chỉ vào mẹ con Từ Uyển Hòa mà chửi rủa, nhà bác cả thì vây quanh Lạc Quang Tông đang nằm trên đất, nhất thời trong sân gà bay chó sủa.
Từ Uyển Hòa ôm Lạc Dịch Dương không dám nói gì, lặng lẽ rơi nước mắt, Lạc Kiến Nghiệp đỡ người vợ đang ngồi xổm dưới đất dậy, “Mẹ, đủ rồi, mẹ mắng Lạc Bảo như vậy quá đáng lắm rồi.”
Lạc Dịch Dương chính là muốn kéo Lạc Kiến Nghiệp vào cuộc chiến này, cậu giơ cánh tay về phía Lạc Kiến Nghiệp, “Ba ôm ôm, sợ quá hu hu hu ~”
Lạc Kiến Nghiệp ôm Lạc Dịch Dương đang khóc nức nở vào lòng, bên kia Triệu Hồng Hà cuối cùng cũng đỡ được Lạc Quang Tông đang nằm trên đất dậy, trên trán nó sưng một cục lớn, Lạc Dịch Dương nhìn thấy suýt chút nữa bật cười thành tiếng, như vậy còn nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước cậu bị đẩy ngã vào tủ đầu giường.
Cậu vội vàng véo mạnh mình một cái để ép ra hai giọt nước mắt.
Bà nội Lạc vừa thấy cháu trai bảo bối của mình bị như vậy lại một trận khóc lóc om sòm, “Thằng hai, mày xem con trai mày làm chuyện tốt gì kìa, ra tay nặng như vậy, tao chỉ mắng nó vài câu mà mày đã không vừa lòng rồi, số tao khổ quá, tao sinh mày đau hai ngày hai đêm mới đẻ được mày ra, nuôi mày lớn khôn, thằng con bất hiếu như mày báo đáp tao như vậy đấy, tao nói con dâu con trai mày vài câu cũng không được. Số tao khổ quá.”
Lạc Dịch Dương từ trận khóc than của bà nội đã nắm được thông tin quan trọng, khó trách bà nội Lạc không thích Lạc Kiến Nghiệp và vợ con anh, rất có thể là do ngày xưa sinh nở khó khăn nên mới không thích đứa con trai này, nhà cửa trong nhà cho anh cả ở, ngay cả bảy sào ruộng cũng đều giao cho nhà anh cả cấy.
Cái kiểu trói buộc đạo đức này, Lạc Dịch Dương cũng muốn vỗ tay khen hay, bất kể đúng sai đều lôi cái tội bất hiếu ra để trấn áp, Lạc Kiến Nghiệp cũng ăn phải chiêu này, mẹ anh từ nhỏ đã nói sinh anh khó khăn, khiến anh cảm thấy áy náy, anh vừa bênh vực vài câu đã im lặng.
Mày tưởng chỉ có mày biết khóc à, Lạc Dịch Dương cũng khóc òa lên, “Ba ơi, ba ơi, con sợ, con sợ.”
Lạc Dịch Dương cũng không nói mình sợ cái gì, chỉ một mực nói mình sợ.
“Lạc Bảo đừng sợ, đừng sợ, nói cho ba biết chuyện gì đã xảy ra?”
“Anh hai đâm Lạc Bảo, Lạc Bảo tránh được hu hu hu ~ Ba ơi, sợ.”
“Nói dối, tuổi còn nhỏ mà đã biết nói dối, không phải mày đẩy thì anh hai mày đã không đâm vào chum, tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy.” Bà nội Lạc một trận chỉ trích.
Lạc Dịch Dương khóc nức nở, “Ba ơi, sợ.”
Lạc Niệm Nhi đứng bên cạnh cúi đầu do dự một lúc rồi vẫn nói: “Bà ơi, không phải Lạc Bảo đẩy em đâu, là em muốn đâm Lạc Bảo không được nên tự đâm vào chum đấy ạ.”
Bà nội Lạc đột nhiên nghẹn họng, một hơi nghẹn lại trong ngực không lên không xuống.
Triệu Hồng Hà tiện tay cầm lấy cái chổi dưới đất đánh vào người Lạc Niệm Nhi, “Con bé chết tiệt này, em trai mày bị bắt nạt mà mày còn bênh người ngoài.”
Trong sân lại vang lên tiếng khóc của Lạc Niệm Nhi, “Cô giáo con bảo không được nói dối.”
Đứa bé Lạc Niệm Nhi này cứng đầu thật, mẹ đánh mà nó cũng không biết chạy, cả cái sân nhỏ tiếng khóc vang lên tứ phía, Lạc Kiến Nghiệp kéo Lạc Niệm Nhi đang đứng đó lại, “Chị dâu, chị đánh con bé làm gì, Niệm Nhi vào nhà với chú.”
Lạc Kiến Nghiệp một tay ôm Lạc Dịch Dương, một tay kéo Lạc Niệm Nhi vào phòng mình, Từ Uyển Hòa cũng vội vàng đi theo vào, Lạc Dịch Dương vừa vào nhà đã nín khóc, tuy là khóc giả nhưng giữa mùa hè nóng nực cũng thấy khó chịu.
Từ Uyển Hòa ôm Lạc Dịch Dương khóc nức nở, bao nhiêu năm nay ở nhà, những chuyện như vậy đã xảy ra bao nhiêu lần khi Lạc Kiến Nghiệp vắng nhà, lần này Lạc Kiến Nghiệp ở nhà mà mẹ anh ta còn dám mắng Lạc Bảo là đồ con hoang.
Lạc Dịch Dương giơ bàn tay nhỏ bé ôm lấy Từ Uyển Hòa, “Mẹ đừng khóc, Lạc Bảo không bị đánh.”