◎ Trọng Sinh ◎
Lạc Dịch Dương toàn thân lạnh lẽo trở về chỗ làm việc, đầu óc hắn rối bời, mọi thứ trước mắt dường như đều trở nên hư ảo, chiếc điện thoại bên cạnh rung lên, Lạc Dịch Dương lúc này mới khẽ động mắt, trên màn hình hiển thị ba chữ "bác gái cả".
Lạc Dịch Dương máy móc nhấc điện thoại, còn chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã vang lên một tràng trách móc gay gắt: “Lạc Dịch Dương, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi hả? Chẳng phải đã nói ngày mười chuyển tiền sao? Hôm nay mười một rồi mà sao vẫn chưa thấy tiền đâu? Mày quên hết hồi bé ăn của ai, dùng của ai, ai nuôi mày ăn học đại học hả? Mau chuyển tiền qua đây, anh trai mày sắp đính hôn rồi, nhanh chóng chuyển mười vạn tệ qua đây!”
Mớ suy nghĩ đứt quãng của Lạc Dịch Dương lúc này mới kết nối lại, đúng rồi, từ khi đi làm, mỗi tháng mùng mười cậu đều phải gửi hai nghìn tệ tiền sinh hoạt phí cho nhà bác cả, sau này bác gái cả không biết nghe ai nói lương tháng của cậu hơn một vạn, càng vin vào cớ anh họ Lạc Quang Tông kết hôn cần tiền sính lễ, bắt cậu đưa mười vạn tệ.
Mười vạn tệ, ở thành phố lớn trừ hết các chi phí, cậu tiết kiệm lắm cũng phải hai năm mới có thể giành được, bây giờ cậu chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp, lấy đâu ra mười vạn tệ.
Bên tai vẫn văng vẳng giọng nói the thé của người phụ nữ kể lể những năm qua đã vì Lạc Dịch Dương mà trả giá bao nhiêu: “Trong nhà đều là vì cho mày ăn học đại học, anh hai mày mới không được đi học đó, số tiền này mày nhất định phải đưa, hôm nay phải chuyển ngay, anh hai mày vất vả lắm mới tìm được vợ!”
Suy nghĩ của Lạc Dịch Dương dần dần chuyển động, chuyện này cũng đổ lên đầu cậu, anh họ cậu học chưa hết cấp hai đã đi làm côn đồ, còn cậu từ khi học cấp ba đã phải tự mình nhặt rác và nhờ vào học bổng của trường để sống qua ngày, lên đại học càng phải làm đủ thứ việc để nuôi bản thân, sao bây giờ đi làm rồi lại thành dựa vào nhà bác gáicả nuôi sống?
Cổ họng Lạc Dịch Dương khô khốc hỏi: “Khi ba tôi mất có phải có một khoản tiền bồi thường không?”
Giọng nói đối phương ngừng lại vài giây rồi lại bùng nổ: “Lạc Dịch Dương, chúng tao nuôi mày lớn thế này, đây là cách mày báo đáp chúng tao hả!”
Lạc Dịch Dương cúp điện thoại đang mắng nhiếc mình, cậu đỡ trán cười khổ, thật nực cười.
"Lạc Dịch Dương, đi làm còn nghe điện thoại, hôm nay nhất định phải nộp báo cáo lên." Vị quản lý béo ú đi tới, Lạc Dịch Dương nhíu mày, ghét chết đi được, đầu đau quá, cậu mỗi ngày đều vất vả tăng ca, tiền lương kiếm được đều bị bác gái lấy đi bằng đủ mọi lý do, cậu đã làm việc liên tục hơn ba mươi tiếng rồi.
Cảm xúc bị đè nén của Lạc Dịch Dương đột nhiên bùng nổ, cậu đứng dậy đấm một phát vào mặt tên đầu heo: “Ông đây nghỉ việc!”
Chàng thiếu niên luôn ôn hòa đột nhiên nổi giận, vị quản lý bị đánh ngơ ngác ôm mặt: “Lạc Dịch Dương, cậu điên rồi!”
"Tôi điên rồi, tôi điên thật rồi!" Lạc Dịch Dương quét hết mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất, văn phòng ồn ào lập tức im lặng, tim đau thắt, cậu ôm ngực ngã xuống, cảnh tượng trước mắt dần dần mơ hồ.
Một người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề xuất hiện trong tầm nhìn mơ hồ của cậu, người đàn ông ôm cậu vào lòng: “Lạc Bảo! Lạc Bảo! Còn ngây ra đó làm gì, gọi cứu thương mau!”
Bộ não trì độn của Lạc Dịch Dương có chút không phản ứng kịp, có chút quen mắt, chỉ là sao người này lại lo lắng như vậy, thế giới này còn có người quan tâm cậu sao? Vòng tay của người này thật ấm áp, cậu mệt quá, cậu muốn ngủ, giọng nói dần dần xa xăm, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn tối sầm lại…
*
Lạc Dịch Dương lần nữa mở mắt, cậu trở mình dụi dụi đôi mắt có chút sưng, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Tim dường như vẫn còn đau nhói, cậu đưa tay ôm lấy trái tim nhỏ bé, chỉ là tay sao lại nhỏ như vậy?
Bàn tay mũm mĩm duỗi ra còn có bốn lúm đồng tiền nhỏ, Lạc Dịch Dương cúi đầu nhìn chân mình sao lại ngắn thế này, trên cổ cậu còn đeo một chiếc bình sữa béo tròn.
Mắt Lạc Dịch Dương dần dần mở to, chiếc gương mờ ảo trên tủ đầu giường phản chiếu hình ảnh một nhóc tỳ phiên bản Q trên giường.
Tóc hơi xoăn như một cây bồ công anh xù lông, mắt to tròn nhưng sưng húp như quả óc chó, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, chóp mũi cũng ửng đỏ, dường như vừa mới khóc xong, mặc một chiếc yếm đỏ, lộ ra cánh tay và chân trắng nõn như củ sen, trên cổ còn đeo một chiếc bình sữa in hình chú chó con đang làm nũng lăn lộn, trông như một con búp bê xinh xắn.
Chẳng phải cậu đang tăng ca ở văn phòng sao?
Lạc Dịch Dương nhìn quanh bốn phía, căn phòng tối tăm cũ nát này sao lại quen thuộc đến vậy, đây chẳng phải là căn nhà cũ nơi cậu sống hồi nhỏ sao?
Cậu trọng sinh rồi?
Lạc Dịch Dương ngơ ngác ngồi trên giường không dám tin vào sự thật trước mắt, vậy ba mẹ cậu có phải vẫn còn không? Mắt Lạc Dịch Dương cay xè lại muốn khóc, cậu khàn giọng gọi một tiếng ba mẹ, giọng nói khàn khàn gần giống tiếng mèo con kêu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lộc cộc, một cậu bé mập mạp chạy vào: “Lạc Dịch Dương, mày không có mẹ nữa rồi ha ha ha~ Bà nội nói mẹ mày bỏ theo trai rồi.”
Lạc Dịch Dương liếc mắt một cái đã nhận ra người trước mặt, anh họ cậu, kiếp trước thường xuyên bắt nạt cậu, để lại cho cậu một bóng ma tâm lý nghiêm trọng, bao nhiêu năm trôi qua vẫn đáng ghét như vậy.
“Lạc Quang Tông, mẹ mày mới bỏ theo trai.”
“Lạc Dịch Dương, mày nói gì!”
Cậu bé mập mạp xông tới định đẩy nhóc tỳ đang ngồi trên giường, Lạc Quang Tông chín tuổi cao hơn nhóc tỳ ba đầu thân rất nhiều, lại được ăn uống đầy đủ trắng trẻo mập mạp, thân hình nhỏ bé của Lạc Dịch Dương bị đẩy ngã thẳng xuống giường.
Nỗi ấm ức tích tụ mười mấy năm trong khoảnh khắc này bùng nổ, nhóc tỳ mặc yếm giống như một chú chó con bị chọc giận cắn mạnh vào cánh tay Lạc Quang Tông, chiếc răng sữa nhỏ xíu cắm vào cánh tay toàn thịt của Lạc Quang Tông thế mà lại nếm được vị tanh sắt, tiếng kêu la thảm thiết của Lạc Quang Tông vang vọng khắp sân nhỏ: “Bà ơi, mẹ ơi, Lạc Dịch Dương nó cắn con!”
Tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến: "Quang Tông!" Bác gái Triệu Hồng Hà nhìn đứa bé đang bám chặt vào cánh tay con trai mình lập tức nóng nảy, dùng sức đẩy mạnh đầu Lạc Dịch Dương ra, cục bột nhỏ ba đầu thân bị đẩy đập mạnh vào thành giường, cái trán non nớt của nhóc tỳ bị đập đỏ một mảng, trông đặc biệt chói mắt.
Dù là như vậy Lạc Dịch Dương vẫn không khóc, trong mắt cậu nước mắt lưng tròng sắp rơi xuống trông đáng thương vô cùng, bà nội Lạc cũng chống gậy đi tới, nhìn thấy vết răng sâu hoắm chảy máu trên cánh tay cháu trai lớn, bà nội Lạc tức giận giơ gậy lên muốn dạy dỗ Lạc Dịch Dương trên giường: “Thằng nhãi ranh, mày dám cắn anh mày!”
Lạc Kiến Nghiệp vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này: "Mẹ!" Lạc Kiến Nghiệp vội xông tới ôm lấy cục bột sữa trên giường: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, Lạc Bảo đừng sợ.”
Chiếc gậy đầu rồng của bà nội Lạc gõ mạnh xuống đất: “Thằng hai, mày xem con trai tốt của mày kìa, còn bé tí đã dám cắn anh nó, mày nhìn xem, mày nhìn xem, cánh tay Quang Tông bị cắn đến chảy máu rồi kìa!”
Bị anh họ mắng cậu không khóc, bị bác gái làm đập đầu cậu không khóc, bị bà nội Lạc hung dữ giơ gậy đánh cậu không khóc, khi nhìn thấy Lạc Kiến Nghiệp xông tới, Lạc Dịch Dương cuối cùng cũng không nhịn được nước mắt, cậu tủi thân ôm cổ Lạc Kiến Nghiệp khóc nấc lên: “Ba ơi.”
Cái tên Lạc Bảo này từ sau khi ba cậu mất đã không còn ai gọi nữa, lần nữa nghe thấy nhũ danh của mình, nước mắt Lạc Dịch Dương không ngừng rơi xuống, bà nội và bác gái chỉ gọi cậu là đồ vô dụng, sao chổi.
Cục bột sữa trắng mịn như bánh mochi duỗi cánh tay tròn như ngó sen ôm chặt cổ người đàn ông, nước mắt theo khuôn mặt nhỏ nhắn rơi xuống vai người đàn ông, vai người đàn ông rất nhanh đã ướt đẫm một mảng, người đàn ông bị tiếng khóc làm cho tim đau thắt lại, anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nhóc tỳ: “Lạc Bảo đừng khóc, đừng khóc.”
Đứa bé trong lòng khóc đến không thở nổi, tủi thân đến toàn thân run rẩy, miệng nhỏ khẽ gọi ba, Lạc Kiến Nghiệp không ngừng đi lại dỗ dành cục bột sữa trong lòng: “Lạc Bảo đừng khóc, ba ở đây, ba ở đây.”
Bà nội Lạc hừ một tiếng: “Xem con trai mày kìa, còn bé tí đã học đòi bắt nạt người khác.”
"Mẹ, hôm nay Lạc Bảo khóc cả ngày rồi, mẹ đừng nói nó nữa." Lạc Kiến Nghiệp nhíu chặt mày: “Mẹ, mẹ và chị dâu ra ngoài trước đi.”
Bà nội Lạc hừ một tiếng, đau lòng kéo theo Lạc Quang Tông đang khóc lóc thảm thiết đi, Triệu Hồng Hà hung hăng trừng mắt nhìn đứa bé trong lòng người đàn ông, đồ con hoang giống hệt mẹ nó.
Đợi mọi người đi hết trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng khóc thút thít nhỏ như mèo con của Lạc Dịch Dương, Lạc Kiến Nghiệp đặt người xuống giường: “Để ba xem nào.”
Cái trán trắng nõn của nhóc tỳ bị đập đỏ một mảng, nước mắt không ngừng rơi xuống theo khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt vốn đã sưng húp giờ càng sưng hơn, Lạc Kiến Nghiệp khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve trán nhóc tỳ: “Không đau.”
Lạc Bảo nhà anh khóc lên chưa bao giờ gào khóc om sòm, dáng vẻ thút thít nhỏ nhẹ này càng khiến người ta thương xót, Lạc Kiến Nghiệp đau lòng không thôi.
Cục bột sữa ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt: “Ba ơi, mẹ đâu rồi?”
"Mẹ đi kiếm tiền cho Lạc Bảo rồi, đợi mẹ về sẽ mua kẹo thỏ trắng mà Lạc Bảo thích nhất cho Lạc Bảo." Người đàn ông nhẹ nhàng dỗ dành.
Chỉ là cục bột sữa đang ngồi trên giường lại càng khóc dữ dội hơn, Lạc Dịch Dương biết bây giờ là lúc nào rồi, cậu đối với ký ức năm ba tuổi này có chút mơ hồ, lớn lên bác gái và bà nội luôn nói với cậu mẹ mày hồi nhỏ đã bỏ theo trai rồi, ba mày bị mẹ mày làm cho tức chết.
Ấn tượng của Lạc Dịch Dương về mẹ không sâu sắc, tấm ảnh đen trắng duy nhất còn lại là ảnh chụp chung của cả gia đình ba người, trong ảnh người đàn ông cao lớn tuấn tú ôm người phụ nữ dịu dàng đầy ý cười, trong lòng người phụ nữ ôm một đứa bé mũm mĩm đội mũ hổ, tấm ảnh duy nhất này Lạc Dịch Dương luôn mang theo bên mình.
Sau khi cha mất, Lạc Dịch Dương năm tuổi sống cùng nhà bác cả, ở nhà bác cả cậu chịu đủ mọi cay đắng, luôn bị bác gái mắng là đồ ăn bám, mẹ cậu bỏ theo trai không cần cậu nữa, bà nội Lạc cũng luôn dùng những lời lẽ độc địa nguyền rủa cậu, mệnh cứng, khắc chết cả nhà, người duy nhất đối xử tốt với cậu trong nhà là người bác cả nhu nhược và người chị họ đã sớm lấy chồng.
Lạc Dịch Dương đối với đoạn ký ức này mơ hồ, kiếp trước Lạc Dịch Dương cứ như vậy mà lớn lên chật vật, sau này cậu ở thành phố nơi làm việc vô tình gặp được người đồng hương của mẹ cậu mới biết được sự thật năm xưa, mẹ cậu là cô nhi bị bà nội Lạc ép phải bỏ nhà ra đi, ba cậu từ đó suy sụp ngày ngày uống rượu, khi cậu năm tuổi ba cậu say rượu sơ ý ngã từ giáo công trình xuống mà chết.
Mẹ cậu từng đến nhà họ Lạc tìm cậu, bị bà nội Lạc mắng là sao chổi đuổi ra khỏi nhà, mẹ cậu mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt phí cho cậu đến nhà họ Lạc, cho đến khi cậu tám tuổi, người mẹ ốm yếu đã uất ức mà qua đời.
Lúc này Lạc Dịch Dương mới nhớ ra từ sau khi ba cậu qua đời, cuộc sống của nhà bác cả dần dần tốt lên, thậm chí còn xây được căn nhà ngói bằng duy nhất trong thôn.
Vào khoảnh khắc biết được sự thật, tay chân Lạc Dịch Dương lạnh buốt, mẹ cậu không hề bỏ rơi cậu, ba cậu cũng không phải bị mẹ cậu làm cho tức chết, những năm qua ở nhà bác cả cậu chịu bao nhiêu tủi nhục, hóa ra tất cả đều là dối trá.
Nhưng cũng may, cậu trọng sinh rồi, mọi thứ vẫn còn kịp.
20:13/13/05/2025