◎Hoa Hoa◎
Lạc Dịch Dương là người nói được làm được, ngày hôm sau liền đeo bình sữa nhỏ thơm phức của mình đi tìm người. Trên đường đi, cậu lại cảm thấy tay không thì không hay, bèn hái một nắm hoa dại ven đường mang theo.
Hôm nay, Lạc Dịch Dương mặc một bộ quần áo hoạt hình màu vàng nhạt in hình gà con. Cậu loay hoay đôi chân ngắn ngủn của mình đi tìm người.
"Ông ơi, ông ơi!" Vừa vào sân, Lạc Dịch Dương đã gọi to như Hồ Lô Oa tìm ông nội. Trong nhà vọng ra một giọng nói trầm đục: “Ai đấy? Ở trong nhà này.”
Lạc Dịch Dương giơ bó hoa dại nhỏ của mình lên đi tới. Cậu nhìn nhìn chiều cao của mình, rồi lại nhìn cái bậc cửa cao hơn cả đầu gối, liền trầm tư suy nghĩ.
Cậu vịn vào khung cửa chuẩn bị trèo lên, đôi chân ngắn ngủn cẩy hết nửa ngày mới leo được. Đúng lúc cậu đang nghĩ xem làm thế nào để xuống thì áo bị kéo căng, cậu bị người ta nhấc bổng từ phía sau. Lạc Dịch Dương quay đầu lại nhìn, đây chẳng phải là cái bạn nhỏ xinh đẹp kia sao?
Nhìn gần lại càng thấy đẹp hơn, đôi mắt phượng khẽ nheo lại đánh giá cậu, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím, dung mạo tuấn tú, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, đứng đó như một cây non thẳng tắp. Lạc Dịch Dương nhất thời ngây người nhìn, giống như ngôi sao nhỏ trên tivi vậy, đẹp quá.
Hoàn hồn lại, Lạc Dịch Dương nở một nụ cười tươi rói, giòn tan gọi một tiếng "Anh ơi!", sau đó giơ bó hoa lên trên đầu đưa tới, “Anh ơi, tặng anh.”
Tần Thứ cúi đầu liếc nhìn củ khoai tây nhỏ trước mặt, bưng bát thuốc nhỏ trên tay đi vào phòng trong, “Ông ngoại, uống thuốc.”
Lạc Dịch Dương cũng lẽo đẽo theo sau như một cái đuôi nhỏ, “Thứ Thứ, ai đến đấy?”
“Không ai cả, không quen.”
Khóe miệng Lạc Dịch Dương giật giật, cái thằng nhóc này sao mà khó chiều thế, nhưng ấn tượng của cậu về ông Lý không sâu sắc lắm, trong ký ức thì ông ấy quanh năm sống một mình, những chuyện khác cậu không biết.
Lạc Dịch Dương lon ton chạy theo vào trong, trên giường nằm một ông lão tóc đã bạc trắng, khuôn mặt mang vẻ bệnh tật, thần sắc khổ sở. Lạc Dịch Dương khựng lại một chút rồi lại nở một nụ cười tươi rói, “Ông ơi!”
“Là con nhà thằng Hai Lạc phải không? Có phải tên là Lạc Bảo không?”
"Vâng ạ!" Lạc Dịch Dương chớp đôi mắt to tròn, vô tư làm nũng, dù sao cậu cũng chỉ là một con non đơn thuần thôi mà~
"Ông ơi, cho ông này!" Cậu ba tấc rưỡi bò lên chiếc giường cao gần bằng mình, nhón chân cố gắng đưa bó hoa dại trong tay qua.
Ông Lý đưa bàn tay khô gầy ra nhận lấy, khuôn mặt đầy vẻ u sầu của ông nở một nụ cười, “Cảm ơn Lạc Bảo.”
Ông Lý lấy từ đầu giường xuống một quả táo đỏ lớn nhét vào tay Lạc Dịch Dương, “Đi chơi với anh đi con.”
Tần Thứ bưng bát thuốc đã cạn ra, Lạc Dịch Dương cũng hai tay ôm quả táo to gần bằng mặt mình đi theo ra. Cậu lẽo đẽo theo sau Tần Thứ như một cái đuôi nhỏ, “Anh ơi, anh đi đâu đấy?”
Tần Thứ không để ý đến cậu, cứ tự mình rửa cái bát rỗng trên tay.
“Anh ơi, anh đang làm gì đấy?”
“Anh ơi, anh tên là gì?”
“Anh ơi, có cần em giúp không?”
“Anh ơi, anh ăn táo không?”
Cả một cái sân toàn là tiếng cười khanh khách của Lạc Dịch Dương, khuôn mặt không chút biểu cảm của Tần Thứ rốt cuộc cũng xuất hiện một vết rạn, “Im miệng!”
Lạc Dịch Dương ôm quả táo đứng ngây ra đó, đáy mắt rưng rưng nước. Lạc Dịch Dương thầm nghĩ cái thằng nhóc này sao mà dữ thế, nhưng lại tủi thân muốn khóc, Lạc Dịch Dương hít hít mũi, cậu không kìm được.
"Tôi tên là Tần Thứ, chữ Thứ trong như tâm thứ." Giọng của Tần Thứ lạnh lùng như vẻ mặt của hắn, nhưng ngữ khí nhẹ hơn vừa nãy không ít.
Bị mắng, nước mắt của Lạc Dịch Dương không kìm được mà rơi xuống, cậu bé bĩu môi nói, có chút lắp bắp: “Tớ tên Lạc Dịch Dương, tên thường gọi là Lạc Bảo.”
Tần Thứ khẽ động ngón tay, cuối cùng vẫn không giơ tay lên, “Ừ, biết rồi.”
Lạc Dịch Dương ôm quả táo trong ngực chạy đi, xấu hổ quá, sao lại khóc chứ? Đôi chân ngắn ngủn của cậu chạy quá nhanh, trực tiếp vấp ngã trên đất bằng, dù như vậy, quả táo trong tay vẫn được giữ chắc. Lạc Dịch Dương "oa" một tiếng khóc lớn, Tần Thứ khẽ nhíu mày, quả nhiên là ồn ào như những đứa trẻ khác, nhưng vẫn bước về phía cậu.
Lạc Dịch Dương mất mặt tự mình dùng tay chân bò dậy, vừa khóc vừa chạy xa.
Tần Thứ cứ như vậy nhìn củ khoai tây tròn vo kia lăn đi xa.
Tần Thứ bưng một bát nước nóng đặt bên đầu giường ông lão, người trên giường uống thuốc xong đã nhắm mắt nghỉ ngơi. Tần Thứ liếc nhìn bó hoa dại lộn xộn trên tủ đầu giường, trong tiết trời oi bức, cánh hoa đã hơi quăn lại, chẳng có chút thẩm mỹ nào.
Tần Thứ cầm bó hoa dại như cỏ dại ra ngoài, lát sau một bình thủy tinh cắm bó hoa đã được tỉa tót cẩn thận được đặt trở lại.
Lạc Dịch Dương mặt mũi lem luốc sụt sịt về nhà, trên đường đi cậu không ngừng tự nhủ: “Lạc Dịch Dương không được khóc, xấu hổ lắm, không được khóc.”
Tự an ủi mình hồi lâu cuối cùng cũng không khóc nữa, nhưng củ khoai tây nhỏ vẫn không nhịn được mà nấc cụt.
Vừa vào sân, cậu đã nhìn thấy Từ Uyển Hòa đang giặt quần áo trong sân. Thấy Lạc Dịch Dương khóc đến mũi đỏ hoe, Từ Uyển Hòa vội vàng bỏ dở công việc trên tay, “Lạc Bảo, sao thế này?”
"Mẹ ơi, con con ngã rồi TVT." Lạc Dịch Dương nghẹn ngào nói.
"Để mẹ xem con có bị ngã ở đâu không." Từ Uyển Hòa nắm lấy bàn tay nhỏ của Lạc Dịch Dương, dang tay cậu ra nhìn từ trên xuống dưới, ngoài khuôn mặt và đầu gối hơi bẩn thì đến một vết xước cũng không có.
Nhìn dáng vẻ khóc mếu máo của con trai, Từ Uyển Hòa không nén được cười thành tiếng, “Mẹ rửa cho con nhé.”
Từ Uyển Hòa bưng một chậu nước sạch rửa mặt và tay cho Lạc Dịch Dương, “Táo ở đâu ra đấy con?”
"Ông Lý cho ạ~" Lạc Dịch Dương ném quả táo trong tay vào chậu, nước bắn lên tung tóe vào mặt cậu, mấy sợi tóc xoăn trên đầu ướt dính nhỏ nước, Lạc Dịch Dương "phụt phụt" nhổ nước trong miệng ra, cậu thật sự cảm thấy đầu óc mình cũng nhỏ lại theo cơ thể rồi!
Từ Uyển Hòa bị cậu chọc cười thành tiếng, Lạc Dịch Dương cũng khúc khích cười theo.
Lạc Quang Tông đang chơi trong sân cũng nhìn thấy quả táo đỏ tươi trong chậu, nó chạy tới định giơ tay lấy, vừa ngồi xuống đã bị Lạc Dịch Dương dùng mông đẩy ngã. Lạc Quang Tông ngồi bệt xuống đất giơ tay định đánh Lạc Dịch Dương, bị Từ Uyển Hòa ngăn lại, “Quang Tông, không được đánh em.”
Lạc Quang Tông ngồi trên đất gào khóc, “Bà ơi, bà ơi, Lạc Dịch Dương đánh con.”
Nghe thấy tiếng khóc, bà Lạc chống gậy đi ra, “Ôi giời ơi, Quang Tông sao con lại ngồi dưới đất thế, mau đứng lên.”
Thấy bà Lạc ra, nụ cười trên mặt Từ Uyển Hòa biến mất, cô có chút lo lắng kéo Lạc Dịch Dương ra sau lưng mình, “Mẹ.”
Bà Lạc trừng mắt nhìn hai người, “Cô xem cô dạy con thế nào đấy, bé tí tuổi đầu đã biết bắt nạt người khác, lớn lên rồi thì còn ra cái thể thống gì nữa.”
Lạc Dịch Dương muốn trợn trắng mắt lên trời, hay lắm, một câu mắng được cả hai người.
"Bà ơi, cháu muốn ăn táo." Lạc Quang Tông chỉ vào quả táo đỏ tươi đang nổi trong chậu.
“Ăn, bà lấy cho con.”
Lạc Dịch Dương nhanh hơn bà Lạc nhiều, cậu như một con khỉ con vớt quả táo lên rồi chạy mất, bỏ lại sau lưng bà Lạc khản giọng gọi cậu cũng không thèm quay đầu lại. Cậu chạy ra khỏi nhà cả trăm mét rồi vẫn còn nghe thấy tiếng gào khóc của thằng nhóc Lạc Quang Tông kia.
Lạc Dịch Dương ôm quả táo to leo lên một đống tấm bê tông đúc sẵn, góc độ này vừa hay có thể nhìn thấy cái sân nhà mình. Bây giờ quả táo to như vậy cũng là một thứ xa xỉ, cậu mang về nhà vốn định cùng Từ Uyển Hòa và mọi người ăn, ai ngờ cái tên đáng ghét Lạc Quang Tông cũng ở nhà.
Lạc Dịch Dương hai tay ôm quả táo như một chú chuột hamster nhỏ "ngoạm" một miếng, một miếng cắn xuống, quả táo to như vậy chỉ bị một vết trầy xước nhỏ. Lạc Dịch Dương hạnh phúc nheo mắt lại, vừa giòn vừa ngọt lại mang theo một chút vị chua, Lạc Dịch Dương vui vẻ lắc lắc đôi chân nhỏ.
Lạc Dịch Dương vừa gặm vừa nhìn cái sân nhỏ nhà mình, bà Lạc đuổi theo không kịp vẫn còn lầm bầm chửi mắng, mẹ cậu ngồi xổm bên chậu lớn cúi đầu giặt quần áo, Lạc Quang Tông không ăn được táo thì nằm lăn lộn trên đất.
Bà Lạc nhìn thấy cháu trai bảo bối của mình khóc lóc thì đau lòng muốn chết, bà đưa tay kéo Lạc Quang Tông đang nằm trên đất đạp chân, ngược lại bị Lạc Quang Tông đạp cho một cái suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất, “Quang Tông đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, bà cho con một hào đi mua kẹo mút.”
Lạc Quang Tông lập tức nín khóc, duỗi tay về phía bà Lạc, bà Lạc lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay màu xanh lam nhỏ, bên trong gói một ít tiền tiêu vặt cuộn tròn, còn chưa kịp đưa cho Lạc Quang Tông thì nó đã giật lấy rồi chạy mất, bà Lạc gọi thế nào cũng không dám dùng sức.
Lạc Dịch Dương xem rất thích thú, không biết từ lúc nào quả táo to đã bị cậu gặm hết hơn nửa. Cái bà Lạc này đúng là thiên vị đến Thái Bình Dương rồi, không thích Từ Uyển Hòa cũng không thích cậu, lại còn trọng nam khinh nữ ghê gớm, ngay cả chị họ lớn của cậu cũng không được đối xử tốt, có đồ ăn gì ngon đều lén lút cho Lạc Quang Tông hết, nuôi Lạc Quang Tông béo trắng như một con lợn.
Lạc Dịch Dương ợ một tiếng no nê, ăn no rồi, cậu bé ôm quả táo còn lại đứng dậy. Lạc Dịch Dương ngây người tại chỗ, “Tần Thứ?”
Cái tên này sao mà quen thế? Kiếp trước cậu làm việc ở một doanh nghiệp vừa, đối tác lớn nhất của họ chính là tập đoàn Tần Thị, tổng giám đốc của họ tên là Tần Thứ. Lạc Dịch Dương càng nghĩ càng thấy cái cậu nhóc mặt lạnh kia rất giống tổng giám đốc Tần Thị, chẳng lẽ thật sự là hắn sao! Thật có chuyện trùng hợp như vậy sao?!
"Lạc Bảo, sao con lại ở đây thế?" Lạc Kiến Nghiệp từ ngoài đồng về vừa liếc mắt đã nhìn thấy đứa con đang ngây người trên tấm bê tông đúc sẵn.
Lạc Dịch Dương hoàn hồn lại, duỗi đôi tay mũm mĩm về phía Lạc Kiến Nghiệp, “Ba ơi, bế bế, về nhà.”
Lạc Kiến Nghiệp đưa tay đón lấy đứa con từ trên cao xuống, Lạc Dịch Dương ngồi vững vàng trên cánh tay Lạc Kiến Nghiệp cười rộ lên, thật tốt~
Lạc Dịch Dương đưa quả táo to trong tay đến bên miệng Lạc Kiến Nghiệp, “Ba ăn.”
Lạc Kiến Nghiệp há miệng cắn một miếng theo tay con, “Được rồi, Lạc Bảo ăn đi.”
"Ăn no rồi, cho ba ăn." Lạc Dịch Dương giơ quả táo đưa tới, Lạc Kiến Nghiệp nhận lấy, “Về nhà cho mẹ ăn, Lạc Bảo lấy táo ở đâu ra đấy?”
Quả táo to như vậy cả năm nhà cậu cũng không nỡ mua.
“Ông Lý cho đóa~”
"Lạc Bảo hóa ra là đi thăm ông Lý đấy à, ngoan quá." Lạc Kiến Nghiệp lắc lắc cục thịt nhỏ trong lòng, mềm mại ôm trong ngực như một món đồ trang sức.
"Ba ơi, ông Lý ốm ốm." Lạc Dịch Dương chớp mắt muốn dò hỏi một số thông tin hữu ích từ Lạc Kiến Nghiệp.
"Ừ, ông Lý ốm rồi, Lạc Bảo có thể thường xuyên đến chơi với ông Lý." Chuyện xảy ra ở nhà họ Lý anh cũng nghe ngóng được ít nhiều, nghe nói con gái ông ấy đã đón cháu về rồi.