Lục Hải đến nhà vệ sinh rửa tay. Quý Thính uống cạn ly rượu trên tay rồi quay đầu nhìn ca sĩ đang hát trên sân khấu. Có một hai người đàn ông thấy Lục Hải không có đó bèn tiến tới hỏi xin WeChat của cô.
Quý Thính đều từ chối, cô vừa đặt điện thoại lên mặt bàn thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động rất nhỏ phát ra từ phía sau lưng, giống như là tiếng khóa kéo bị bung ra.
Cả người cô cứng đờ.
Cô đang mặc váy quây ngực, bên trong chỉ dán mỗi miếng dán ngực. Quý Thính lập tức quyết định cầm lấy điện thoại trên bàn, bước xuống khỏi bàn cao chuẩn bị đi đến nhà vệ sinh, vừa quay đầu lại thì thấy Lục Hải đã quay về.
Một người khác trong khu ghế cũng đứng dậy, đó là Đàm Vũ Trình mặc sơ mi trắng và quần tây đen, ánh mắt hai người chạm nhau, Đàm Vũ Trình đút một tay vào túi quần nhướng mày nhìn cô.
Một giây trước anh còn gọi điện cho cô, giây sau đã gặp nhau trong quán bar.
Quý Thính muốn nói gì đó nhưng không kịp nữa, tiếng khóa kéo vang lên như xé vải, Lục Hải cũng vừa bước đến bên cạnh Đàm Vũ Trình, anh ấy định lên tiếng gọi Quý Thính. Quý Thính không còn cách nào khác, cô chỉ có một lựa chọn, cô bước nhanh về phía trước chui vào lòng Đàm Vũ Trình, lợi dụng thân hình cao lớn của anh để che chắn tầm nhìn.
Cả khu ghế lặng ngắt như tờ.
Đàm Vũ Trình sững người, giây tiếp theo anh cúi đầu nhìn thấy khóa kéo phía sau lưng cô đã bung toạc, cái váy bó quá chặt nên khóa kéo bị bung ra, phần vải phía trước cũng theo đó mà trượt xuống, tình hình của cô không cần nói cũng biết.
Đàm Vũ Trình lập tức giơ tay ôm lấy cô, giọng trầm khàn: “Chuyện này là sao? Cái váy này mà cậu cũng dám mặc.”
Quý Thính bất lực, cô dựa vào anh nói: “Tăng cân rồi.”
Yết hầu Đàm Vũ Trình khẽ động, anh khẽ cười một tiếng rồi đẩy tóc cô ra sau lưng, quay đầu nói với mấy người trong khu ghế: “Áo khoác.”
Trần Phi và mấy người kia vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra nhưng nhìn tình huống như vậy cũng đoán được là có chuyện, lập tức người thì cởi, người thì tìm, cuối cùng tìm được một chiếc áo khoác mỏng ném cho Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình giũ áo khoác quấn lên người Quý Thính. Nhưng tình hình của Quý Thính cũng không mấy khả quan, cô đang mặc váy, bên dưới là đồ lót sát người, nếu váy không giữ được thì sẽ tụt xuống cả.
Bên dưới cũng theo đó tụt xuống.
Đàm Vũ Trình quấn áo xong, nói: “Tớ đưa cậu về.”
Quý Thính gật đầu.
Dưới ánh đèn mờ, chiếc áo sơ mi mỏng của anh áp sát ngực cô. Vì dùng miếng dán ngực nên ngực cô được nâng cao gần như lộ rõ, Đàm Vũ Trình cũng cảm nhận được.
Tay anh siết lại ôm eo cô chặt hơn.
Anh ngẩng đầu nhìn Lục Hải.
Lục Hải vẫn còn mơ màng nhưng nhanh chóng hiểu ra là Quý Thính gặp sự cố. Dù không hiểu tại sao cô không tìm mình mà lại tìm người đàn ông này nhưng anh ấy cũng nhận ra hai người họ quen nhau, hơn nữa quan hệ không hề bình thường. Anh ấy cũng nhận ra người đàn ông kia là ông chủ của nhà hàng “Lại Một Nhà Hàng”.
Đàm Vũ Trình hạ thấp giọng: “Phiền anh đi gọi tài xế lái hộ.”
Lục Hải hoàn hồn lại, thấy thái độ của Đàm Vũ Trình như vậy thì lại cảm thấy quan hệ của họ có lẽ không phải là nam nữ yêu đương, nếu không đã không để anh ấy đi gọi người khác lái xe rồi. Xe là của anh ấy, anh ấy cũng đi cùng.
Lục Hải lập tức gật đầu: “Được.”
Anh ấy cầm chìa khóa xe xoay người đi trước.
Trần Phi và mấy người khác cũng đứng dậy quay lưng lại che chắn giúp Quý Thính chỉnh trang. Cô rời khỏi lòng Đàm Vũ Trình một chút, kéo khóa chiếc áo khoác lên, còn phía dưới cô kéo váy lại buộc tạm phía sau một cái nút.
Làm xong tất cả mặt cô đỏ bừng.
Cô nhìn về phía Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình cụp mắt nhìn cô, nhướng mày: “Mấy hôm nay không gặp cậu bị anh ta nuôi cho mập lên rồi hả?”
Quý Thính nghe xong đẩy anh một cái.
Đàm Vũ Trình khẽ cười, hỏi: “Có đi được không?”
“Đi được.”
Tuy bên trong áo khoác không mặc gì nhưng áo khoác màu đen đủ để che chắn. Váy bị rách cô đã buộc lại, dù không ra gì nhưng cũng đủ để không lộ. Đàm Vũ Trình che chở cô bước xuống tầng.
Quý Thính vội vàng chào tạm biệt Trần Phi và mấy người kia.
*
Ra đến cửa gió thổi khá mạnh.
Lục Hải đã gọi tài xế thay mình lái xe tới, dừng lại ngay trước cửa quán bar. Anh ấy bước xuống xe mở cửa xe cho Quý Thính.
Quý Thính cúi người lên xe, tiện tay kéo tay áo Đàm Vũ Trình một cái. Đàm Vũ Trình rũ mắt nhìn cô rồi cũng cúi người ngồi vào theo.
Lục Hải liếc nhìn hai người rồi đóng cửa xe lại, vòng qua ghế phụ lái, xe khởi động.
Quý Thính ngồi bên cạnh, kéo chặt áo khoác, cảm giác không mấy an toàn.
Đàm Vũ Trình ngồi cạnh bên nghiêng đầu nhìn cô.
Quý Thính chạm phải ánh mắt anh, vành tai khẽ ửng đỏ.
Đàm Vũ Trình khẽ cười, mang chút trêu chọc: “Lần sau đừng ăn nhiều như vậy nữa.”
Cái chủ đề này không thể bỏ qua được đúng không...
Quý Thính đá anh một cái.
Lục Hải nhìn hai người qua gương chiếu hậu, do dự vài giây rồi hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Đàm Vũ Trình cũng nhìn qua gương chiếu hậu nhìn thẳng vào mắt Lục Hải. Anh tựa lưng vào ghế không trả lời. Quý Thính thò đầu ra nói với Lục Hải: “Cậu ấy là bạn học em, bọn em quen nhau từ hồi cấp ba rồi.”
Lục Hải bừng tỉnh: “Thì ra là bạn học.”
“Vậy nên lần trước ăn cơm, món nước trái cây tặng thêm không phải là khuyến mãi của cửa hàng mà là đặc biệt chăm sóc bạn học à?”
Quý Thính mỉm cười nhìn Đàm Vũ Trình rồi nói: “Chắc vậy.”
Đàm Vũ Trình cúi mắt, nhìn nụ cười rạng rỡ của cô khẽ nhướng mày.
Lục Hải nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi quý danh của anh là gì?”
Đàm Vũ Trình ngẩng mắt lên, trả lời: “Đàm Vũ Trình.”
“Chào anh, anh Đàm.”
Đàm Vũ Trình khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Chiếc xe trắng đến trước cổng khu Trác Duyệt thì dừng lại, Quý Thính bước xuống, Đàm Vũ Trình và Lục Hải cũng xuống theo. Quý Thính mặc đồ không ra kiểu gì, trông khá luộm thuộm, cô muốn mau chóng lên nhà. ( app truyện T Y T )
Cô quay người lại, vẫy tay với hai người họ.
Đàm Vũ Trình đút một tay vào túi quần đứng đó tiễn cô bằng ánh mắt.
Lục Hải đứng cạnh Đàm Vũ Trình, anh ấy thấp hơn Đàm Vũ Trình một chút, anh ấy nói với Quý Thính: “Đi chậm thôi nhé.”
Quý Thính mỉm cười.
Cô có chút xấu hổ, quay người bước vào thang máy.
Khi bóng dáng xinh đẹp kia khuất hẳn.
Hai người đàn ông đứng tại chỗ, bầu không khí cũng trở nên trầm lặng.
Dù sao thì Lục Hải vẫn hơi để bụng chuyện lúc nãy Quý Thính nhào vào lòng người đàn ông khác, dù là bạn học đi chăng nữa thì cũng là nam nữ khác biệt. Trong lòng anh ấy, anh ấy cảm thấy mình nên là người được ưu tiên hơn mới phải.
“Anh Đàm.” Lục Hải mở lời.
Đàm Vũ Trình đang xoay người đi ra ngoài, cúi đầu châm thuốc, nghiêng đầu nhìn sang.
Ban đêm ở Trác Duyệt vẫn còn những dải đèn hình sao sáng lấp lánh, gió khá lớn làm tóc người đàn ông rối tung, khiến anh trở nên thâm trầm khó đoán, không giống người vừa mới trêu chọc Quý Thính ban nãy.
Lục Hải im lặng mấy giây, anh ấy mỉm cười hỏi: “Bình thường Quý Thính cũng đáng yêu như vậy à?”
“Cũng tàm tạm.” Đàm Vũ Trình đáp.
Lục Hải lại cười: “Tối nay cô ấy mặc thế này thật đẹp, ai mà ngờ xảy ra chuyện xui xẻo như vậy, chắc hoảng lắm. Hai người quen nhau từ cấp ba tính ra cũng gần mười năm rồi ha.”
“Ừm.” Đàm Vũ Trình ngẩng đầu: “Có gì thì nói thẳng đi.”
Lục Hải ngập ngừng một chút, hỏi: “Quan hệ của hai người…”
“Chưa từng quen nhau.” Đàm Vũ Trình cắt ngang câu hỏi phía sau của anh ấy.
Lục Hải nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, anh ấy định bụng mặt dày hỏi thêm “vậy sau này thì sao” thì đúng lúc đó, một chiếc SUV màu đen chạy đến, dừng lại ở đầu đường, bấm còi hai tiếng, là xe đến đón Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình nhìn sang Lục Hải: “Còn gì nữa không?”
Lục Hải khựng lại một lúc, lắc đầu: “Không có, tối nay cảm ơn anh nhé.”
“Ừm.”
Đàm Vũ Trình đáp lại rồi bước lên chiếc SUV, mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, cửa kính xe từ từ kéo lên, anh tiện tay dụi tắt điếu thuốc. Trần Phi vẫn chưa uống giọt nào, xoay vô lăng lái xe rời đi.
Lục Hải đứng tại chỗ mấy giây, ngẩng đầu nhìn lên căn hộ phía trên khu Trác Duyệt rồi mới lên xe.
Tuy có chút cảm giác nguy cơ nhưng anh ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Anh ấy rất thích Quý Thính.
…
Sau khi về đến nhà, Quý Thính mới thở phào nhẹ nhõm. Cô kéo rèm cửa lại rồi mới từ từ cởi áo khoác. Đó là một chiếc áo khoác kiểu bánh mì, mỏng, dính chút mùi rượu và khói thuốc.
Cởi áo khoác ra, vóc dáng bên trong hiện rõ, vòng một cao đầy mà khi nãy cô đã đứng trước mặt Đàm Vũ Trình, thậm chí khi váy bị tuột, cô còn ngã vào lòng anh. Hai ba giây ấy gần như là tiếp xúc trực tiếp với ngực anh.
Quý Thính không kìm được mà đỏ mặt. Cô nghiêng người đặt áo khoác lại lên sô pha rồi vào trong lấy đồ ngủ, đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa. Chiếc váy tuột đến ngang eo, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, làn da trắng mịn. Quý Thính đứng dưới vòi sen, bắt đầu tắm.
Tóc ướt rũ sau lưng, giọt nước chảy dài.
Cô nhìn thấy hình ảnh mình mờ mờ trong gương, da đỏ ửng, cô thu lại ánh mắt, nhắm mắt lại, ngẩng đầu đón dòng nước nóng xối xuống, trong đầu hiện lên biểu cảm và ánh mắt của anh tối nay dưới ánh đèn mờ ảo.
Hình như chẳng thay đổi gì cả, đến một tia ngạc nhiên cũng không có.
Làm bạn nhiều năm như vậy, cô sớm đã biết rồi, anh sẽ chẳng bao giờ nhìn cô thêm một lần.
Quý Thính tắm đến khi toàn thân đỏ rần mới hơi choáng váng bước ra ngoài, nhặt chiếc váy lên, ngồi xuống sô pha lau tóc, cảm xúc cũng dần ổn định.
Cô lật xem chiếc váy, cầm điện thoại lên chụp một tấm gửi cho Vu Hi.