Quý Thính: [Cái váy đẹp ghê.]

Vu Hi nhìn thấy, sốc: [Trời ơi, là cái váy mà tớ đi mua cùng cậu đây sao?]

Quý Thính: [Ừm, mới mặc được một lần.]

Vu Hi: [Cứu với, hôm đó tớ thấy nó đẹp lắm mới xúi cậu mua, sao lại ra nông nỗi này.]

Quý Thính: [Chắc là tớ béo lên.]

Vu Hi: [Béo cái đầu cậu á, có tăng bảy tám cân nữa thì cũng chỉ vừa đẹp thôi! Tớ nghĩ có thể do cái váy này bị nhiều người thử quá rồi hoặc cái hãng đó dạo này xuống cấp, mà cậu mua đâu có rẻ, có muốn quay lại hỏi cửa hàng không?]

Quý Thính: [Thôi, lười lắm.]

Vu Hi: [Cũng đúng, lâu như vậy rồi mà.]

Vu Hi: [Mà nó rách lúc nào vậy? Có chuyện gì xảy ra không, nhìn đã thấy ngượng giùm luôn rồi.]

Quý Thính đang lật váy, khựng lại một lúc rồi trả lời Vu Hi rằng không có gì lớn, kịp thời về nhà rồi.

Lúc đó Vu Hi mới yên tâm.

Sau đó Vu Hi lại nhắn thêm: [Dạo tới tớ dắt người đến chỗ cậu nhé.]

Quý Thính vừa nhìn đã biết là cô bạn muốn dẫn đối tượng xem mắt tới, cô trả lời: “Được.”

Cô liếc nhìn chiếc áo khoác nam bên cạnh, áo không phải của Đàm Vũ Trình, chắc là của đồng nghiệp anh.

Cô cầm điện thoại mở khung trò chuyện với cái avatar đen đó.

Quý Thính: Áo khoác giặt xong tớ gọi cậu đến lấy nhé.

Đàm: Ừ.

Quý Thính nhìn giao diện trò chuyện một lúc mới đặt điện thoại xuống. Còn cái váy kia giá không rẻ nhưng cô vẫn thu dọn rồi vứt luôn, cũng ghi nhớ luôn cái thương hiệu này, sau tránh cho chắc.

*

Chiều ngày hôm sau.

Quý Thính đang ở quán thì nhận được điện thoại của Khâu Đan, Khâu Đan nói hôm nay ba cô nghỉ làm, muốn ăn bữa ngon, bảo cô gọi cả Đàm Vũ Trình đến ăn cùng. Quý Thính hơi khựng lại, rồi “vâng” một tiếng.

Sau đó, cô mở khung chat với avatar đen, gửi tin nhắn cho anh.

Anh phản hồi rất nhanh.

Đàm: Đúng lúc lắm.

Quý Thính biết, ý anh là đúng lúc đang thèm đồ ăn mẹ cô nấu.

Cô đặt điện thoại xuống, cũng vừa đến giờ, cô nói với Trương Dương một tiếng rồi giao lại quán cho họ, sau đó rời khỏi quán trước.

*

Về đến nhà, Khâu Đan đang loảng xoảng trong bếp chặt sườn, Quý Lâm Đông thì ngồi ở bàn trà giúp bóc ngô. Vừa thấy Quý Thính, ông lập tức nói: “Con gái về rồi à, mau, ba đã rửa dâu cho con rồi đây.”

Quý Thính đặt chìa khóa xe xuống, cô bốc dâu lên ăn rồi lại ghé vào bếp nhìn Khâu Đan. Khâu Đan đang chuẩn bị hầm canh, quay đầu nhìn cô: “Về rồi đấy à?”

“Dạ, còn cần mua thêm gì không ạ?” Quý Thính dựa vào khung cửa hỏi.

“Không cần đâu, ra ngoài bóc ngô với ba con đi, lát nữa mẹ rán bánh ngô cho con ăn.” Khâu Đan đuổi cô ra ngoài. 

Quý Thính trở lại phòng khách, Quý Lâm Đông vội bảo vệ ngô, bảo cô cứ ngồi xem tivi là được.

Quý Thính biết cô có giúp cũng chẳng được tích sự gì.

Cô ngồi xuống sô pha cầm điều khiển mở chương trình thực tế xem. Quý Lâm Đông bóc xong ngô lại vào bếp giúp xử lý cua, còn cắt cho Quý Thính một đĩa dưa lưới. Quý Thính ăn không hết bèn xếp thành một đĩa trông rất đẹp mắt.

Gần đến giờ dọn cơm thì chuông cửa vang lên.

Quý Thính vỗ tay đứng dậy ra mở cửa. Ngoài cửa, Đàm Vũ Trình mặc sơ mi đen, áo khoác đen và quần dài đen. Cầu thang trong khu chung cư cũ ánh đèn mờ mờ như thể trần nhà thấp hơn hẳn, ánh sáng bị che khuất tạo nên cảm giác mơ màng. 

Áo khoác anh chưa cài để lộ cổ áo sơ mi bên trong, trông có chút lêu lổng. Ánh sáng và tình cảnh này khiến cô vô cớ nhớ lại cảnh đêm qua.

Đàm Vũ Trình đút tay vào túi quần, liếc nhìn cô: “Sao hả?”

Quý Thính hoàn hồn, cô nghiêng người nhường đường: “Hôm nay cậu đến đúng giờ thật đấy.”

“Tớ có bao giờ đến không đúng giờ đâu?” Đàm Vũ Trình đáp lại, xách một chai rượu đặt lên bàn trà gọi một tiếng chú và dì. Khâu Đan trong bếp đáp lại một tiếng ồ, tới rồi à!

Quý Lâm Đông cầm chai rượu lên xem một lúc. Đàm Vũ Trình ngồi xuống cạnh ông nhìn qua: “Chú, chú thấy thế nào? Hỏa nhãn kim tinh của chú ý.”

Quý Lâm Đông đặt rượu xuống, gật đầu: “Rượu ngon, tối nay mình uống chai này đi.”

Đàm Vũ Trình cười khẽ: “Dạ được.”

Quý Thính vào bếp phụ mang thức ăn ra, chiếc bàn vuông chẳng mấy chốc đã bày đầy đồ ăn. Cô buộc tóc lên để lộ chiếc cổ trắng dài. Đàm Vũ Trình cởi áo khoác, chỉ mặc sơ mi, xắn tay áo kéo ghế ngồi xuống. Quý Lâm Đông chọn hai ly chân cao, vừa rót rượu vừa nói: “Loại rượu này phải dùng ly chân cao uống mới ra vị.”

“Chú vẫn là người biết thưởng thức nhất.”

Đàm Vũ Trình giơ tay nhận lấy đôi đũa Quý Thính đưa. Cách chiếc bàn, hôm nay Quý Thính cũng mặc sơ mi nhưng là màu be, cổ áo hơi hé mở để lộ sợi dây chuyền hình trái tim nằm giữa cổ áo và làn da.

Dưới ánh đèn trắng, làn da Quý Thính trắng đến chói mắt.

Khâu Đan lau tay bước ra, tháo tạp dề rồi ngồi xuống cạnh Quý Thính, hỏi: “Dạo này Vũ Trình có bận gì không?”

“Bận xong rồi ạ.”

“Dù bận thì cũng phải ăn uống cho tốt, nghỉ ngơi đầy đủ, đừng dùng sức khỏe mà đánh đổi.” Khâu Đan dặn dò. ( truyện trên app t.y.t )

“Cháu biết rồi ạ.” Đàm Vũ Trình gật đầu.

Quý Lâm Đông cầm ly rượu cụng với anh, hai người vừa uống vừa trò chuyện. Quý Lâm Đông rất thích thưởng rượu mà Đàm Vũ Trình lại là người sành nên rất hợp nhau.

Khâu Đan vừa ăn vừa ghé sát lại hỏi nhỏ Quý Thính: “Con với Lục Hải thế nào rồi?”

Quý Thính đang gắp đồ ăn thì dừng lại: “Cũng tạm ạ, vẫn đang tìm hiểu.”

“Ừm, mẹ nghe ba con nói tính cách cậu ấy thật sự rất tốt.”

Quý Thính suy nghĩ, đúng là vậy.

Cô khẽ dạ một tiếng.

Khâu Đan yên tâm hơn hẳn.

Bà liếc nhìn Đàm Vũ Trình: “Vũ Trình thì sao, dạo này có thích cô gái nào chưa?”

Đàm Vũ Trình đang uống rượu, nghe vậy thì theo phản xạ liếc nhìn Quý Thính, Quý Thính cũng nhìn anh. Đàm Vũ Trình đoán được đại khái là mẹ anh nhờ Khâu Đan hỏi giùm, anh đặt ly rượu xuống, khóe môi khẽ cong: “Chưa có đâu ạ, dì.”

“Cháu đừng quá kén chọn, nếu không muốn tự tìm thì bảo mẹ cháu để mẹ cháu xem giúp có ai phù hợp không.” Khâu Đan khuyên khéo.

Đàm Vũ Trình cầm đũa, cười nói: “Vâng, để sau xem thế nào ạ.”

Nghe là biết anh đang khéo từ chối nhưng Khâu Đan cũng chẳng thể nói gì hơn. Dù sao anh cũng không phải con trai bà, nói nhẹ hay nặng cũng đều khó xử. Những năm trước còn nghe Tiêu Hi nói là hình như đang quen ai đó nhưng hai năm gần đây lại chẳng thấy gì, đến tuổi kết hôn rồi mà lại không yêu đương thì càng khiến người ta lo lắng. Chẳng phải vì vậy Tiêu Hi mới nhờ bà để ý giúp đấy sao.

Khâu Đan lại ghé tai Quý Thính, hỏi nhỏ: “Thằng bé thật sự không có đối tượng nào à?”

Quý Thính ngước mắt, nhìn sang người đàn ông bên kia bàn.

Anh đang nghiêng đầu nghe ba cô nói chuyện.

Cô chợt nhớ đến Mộng Giai xinh đẹp nhiệt tình, không rõ có được tính là đối tượng của anh không.

Quý Thính khẽ nói với Khâu Đan: “Cậu ấy á, con thấy dì Tiêu không cần lo vội đâu ạ.”

“Là sao? Có đối tượng rồi hả?”

Ánh mắt Đàm Vũ Trình quét tới, Quý Thính lập tức ngồi thẳng lắc đầu: “Không có, tạm thời chưa có.”

Sau đó, cô cúi đầu gắp đồ ăn.

Khâu Đan liếc con gái một cái, bất đắc dĩ gắp cho cô thêm một đũa thịt: “Ăn nhiều thịt vào một chút, dạo này hình như con hơi mập lên hả?”

“Không có mập, vẫn vậy mà.”

Đàm Vũ Trình nghe thấy, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô. Tai Quý Thính đỏ bừng, cô nhớ lại chuyện đêm qua rồi đột nhiên đá chân anh dưới gầm bàn. Đàm Vũ Trình hơi sững lại, giây sau trong mắt đã mang ý cười đầy ẩn ý.

Sau bữa cơm.

Quý Lâm Đông uống không ít, Đàm Vũ Trình cũng vậy nhưng hai người đều có tửu lượng tốt. Sau khi Quý Lâm Đông uống vào lại càng nhiệt tình, ông chạy tới chạy lui giúp Khâu Đan dọn bàn, miệng thì không ngớt gọi vợ yêu vất vả rồi. 

Hồi mới quen Khâu Đan, ông chỉ là nhân viên sắp hàng trong siêu thị còn Khâu Đan lúc ấy là kế toán ở một công ty chuyên về đất, điều kiện của ông khi ấy chẳng ai vừa mắt. Vậy mà Khâu Đan lại chịu thử, sau khi kết hôn, ông mở quán tạp hóa, thuê người thì không lời, Khâu Đan bỏ công việc ổn định quay về cùng ông quản lý quán.

Từ một cửa hàng tiện lợi chỉ rộng có bốn mươi mét vuông, làm ăn đến giờ đã có hơn một nghìn mét vuông, hai chi nhánh siêu thị, lại còn sinh cho ông một cô con gái xinh xắn, giỏi giang, với ông, Khâu Đan còn quý hơn cả mạng sống.

Bình thường Quý Lâm Đông đã dính Khâu Đan như sam, uống rượu vào thì càng dính hơn, ở trong bếp cứ dính lấy bà, nũng nịu gọi vợ ơi.

Họ phát cẩu lương cho Quý Thính và Đàm Vũ Trình ăn no cả miệng, hai người họ trốn ra ban công để tránh bị ngược. Tối nay trời không có gió, thời tiết khô ráo, Đàm Vũ Trình tựa người vào lan can, cổ áo khẽ mở, qua tấm kính ban công nhìn vào phòng khách ba phòng một sảnh ấm áp bên trong.

Quý Thính khẽ tựa người lên lan can, mái tóc dài xõa trên vai, đuôi tóc hơi xoăn, lông mi buổi chiều đã kẹp cong lên, giờ vẫn còn cong vút.

Đàm Vũ Trình lấy hộp thuốc ra, ngón tay thon dài cầm một điếu rồi lại đẩy vào như đang chơi, giọng anh lười biếng: “Vẫn thế à? Không phải đã làm rách cái váy quây kia rồi sao?”

Quý Thính khựng lại, quay đầu nhìn anh.

Đàm Vũ Trình cười, ngẩng đẩu lên ngậm điếu thuốc vào miệng, rút bật lửa tách một tiếng bật sáng lửa lên, cúi đầu châm thuốc.

Quả nhiên, Quý Thính lại đá cho anh một cái, ánh mắt anh càng thêm ý cười.

Quý Thính đá xong thì lại tựa vào lan can: “Tớ chẳng sợ béo, béo thì sao, béo thì khỏe.”

Đàm Vũ Trình cười khẽ “ừm” một tiếng.

Trong nhà vang lên tiếng Quý Lâm Đông hát, ông đang hát bài “Cho các bạn” của Trương Vũ: “Chắc chắn là mối duyên đặc biệt nên mới có thể cùng nhau đi đến lúc trở thành một gia đình, anh yêu em nhiều một chút, em yêu anh nhiều một chút, mới có thể tìm được hạnh phúc…”

Ông còn đổi lời bài hát.

Khâu Đan vừa nghe vừa kêu trời, miệng nói ôi trời ơi, mất mặt chết đi được, hát thật khó nghe.

Quý Lâm Đông thì cười hề hề, theo bà vào bếp rửa bát. Khâu Đan lau khô tay rồi đi ra ngoài, bưng đĩa hoa quả ra ban công, kéo cửa ra. 

Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng xe dừng, Quý Thính liếc mắt đã nhận ra đó là xe của Lục Hải, lúc này cô mới nhớ ra tối nay đã hẹn với anh, cô quay sang nhìn Khâu Đan.

Khâu Đan cũng thấy rồi, giữa lông mày đầy ý cười, cô nói: “Đi đi.”

Quý Thính nhìn nụ cười đó của Khâu Đan có hơi chói mắt. Cô liếc nhìn Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình vừa liếc xuống dưới lầu, Lục Hải hạ cửa kính xe xuống nhìn lên đây, Đàm Vũ Trình thu lại ánh nhìn, chạm mắt với Quý Thính. 

Quý Thính nói:  “Tớ suýt nữa quên mất tối nay có hẹn, đi trước nha.”

Đàm Vũ Trình cắn điếu thuốc, gật đầu.

Quý Thính bước ra ngoài trong nụ cười của Khâu Đan, với tay lấy điện thoại và chìa khóa xe trên bàn trà nói với Quý Lâm Đông một tiếng, Quý Lâm Đông lập tức thò đầu ra khỏi bếp: “Lái xe cẩn thận nha con, về tới nhà thì gọi điện cho ba.”

“Vâng ạ.”

Quý Thính mở cửa đi xuống lầu, Lục Hải xuống xe mở cửa cho cô, cô cúi người ngồi vào trong. Lục Hải ngẩng đầu lên, Khâu Đan nhìn xuống vẫy tay chào, Lục Hải hơi căng thẳng vẫy tay lại, anh ấy cố tỏ ra bình tĩnh rồi lên ghế lái. Chiếc xe trắng từ từ khởi động, lùi ra khỏi ngõ nhỏ rồi rẽ vào đường lớn.

Đàm Vũ Trình rút điếu thuốc ra khỏi miệng, tiện tay gác lên lan can, ánh mắt liếc nhẹ về phía đèn xe đang xa dần.

Anh nhìn về phía Khâu Đan: “Dì, cháu cũng về đây ạ.”

Khâu Đan đáp lời, cùng anh bước ra khỏi ban công: “Gọi tài xế đến đón nhé, Vũ Trình.”

“Vâng ạ.”

Anh với lấy áo khoác, mở cửa đi ra ngoài.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play