Nhân viên trong quán đều là những chàng trai cô gái trẻ tuổi, quản lý quán cũng trẻ, tên là Trương Dương, là một chàng trai hai mươi mấy tuổi đặc biệt yêu thích làm bánh và cà phê, học hỏi được không ít từ Quý Thính. Thấy cậu ấy chững chạc, Quý Thính đã đề bạt cậu ấy làm quản lý. Thường ngày Quý Thính không có mặt ở quán thì mọi việc đều do cậu ấy sắp xếp.
Cậu ấy cũng dẫn dắt mấy cô gái như Tiểu Chu, Tiểu Uyển rất tốt.
Hơn mười giờ tối, sau khi quán đóng cửa, Quý Thính đặt một phần tôm hùm cay giao đến quán mời mọi người ăn tiện thể họp một chút.
Tiểu Uyển báo cáo với Quý Thính về một sự cố xảy ra tối nay, có một người mẹ dẫn theo con đến uống cà phê gọi một phần bánh ngọt. Đứa trẻ nghịch ngợm làm đổ cà phê, còn chưa kịp phản ứng thì người mẹ kia đã nổi giận kéo mạnh tay đứa trẻ khiến nó lập tức gào khóc ầm ĩ ảnh hưởng đến những khách khác đang bàn chuyện.
Quý Thính cau mày: “Mấy em xử lý thế nào?”
“Em lập tức chạy đến bế đứa nhỏ lên, người mẹ đó bực lắm, trông như sắp đánh con đến nơi ấy. Em vội lấy kẹo dỗ bé gái.”
“Sau đó anh quản lý nghe thấy động tĩnh cũng ra, đổi cho người mẹ ấy một ly cà phê và phần bánh mới thì bà ấy dịu lại phần nào.”
“Sau đó bà mẹ nói với Tiểu Chu rằng lâu lắm rồi mới có dịp ra ngoài thư giãn lại còn phải dắt con theo nên tâm trạng vốn đã không tốt, con lại không nghe lời.” Tiểu Uyển vừa nhả vỏ tôm vừa nói: “Chị Thính, bọn em làm vậy đúng không?”
Quý Thính giãn chân mày ra, uống ngụm coca rồi khen: “Làm tốt lắm, bất kể lúc nào cũng phải giữ bình tĩnh thì mới ứng phó được mọi tình huống.”
“Nhưng em thấy cô bé kia thật tội.”
Quý Thính nhìn Tiểu Uyển, nói: “Người mẹ ấy cũng rất khổ, muốn được nghỉ ngơi nhưng chẳng thể đi một mình mà còn phải dắt con theo. Có khi suốt hai mươi tư tiếng đều bên con, thật sự chỉ muốn có một khoảng không riêng để làm điều mình thích mà lại không có cách nào nên mới nổi cáu.”
Tiểu Uyển ngẩn ra, chớp mắt: “Cũng đúng ha, nếu ba cô bé ấy cũng có mặt thì người mẹ kia chắc đã có người san sẻ rồi.”
Quý Thính gật đầu.
Họp xong, ăn hết tôm hùm, Quý Thính về đến căn hộ thì đã gần nửa đêm, cô tắm rửa xong vẫn chưa muốn ngủ, ôm iPad ngồi trên sô pha mở phim cũ lên xem.
Cô tựa lưng ngẩn người.
WeChat lóe lên, là Lục Hải gửi tin nhắn đến.
Lục Hải: [Em ngủ chưa?]
Đêm đã khuya, Quý Thính vẫn trả lời lại: [Vừa tắm xong, anh còn tăng ca à?]
Lục Hải: [Tạm thời nhận được ý kiến từ khách hàng nên đang sửa bản thiết kế.]
Quý Thính: [Ồ.]
Lục Hải: [Còn em đang làm gì thế?]
Quý Thính: [Ngẩn người, xem phim.]
Lục Hải: [Ngẩn người khi xem phim, hay vừa xem phim vừa ngẩn người?]
Quý Thính: [Có khác gì nhau à?]
Lục Hải: [Khác chứ, xem phim mà ngẩn người tức là em chẳng xem gì cả nhưng ngẩn người khi xem phim thì chứng tỏ em đã đắm chìm trong phim, tức là phim rất thu hút.]
Quý Thính bật cười.
Lục Hải: [Em có ngại gọi video không? Anh có thứ này muốn cho em xem.]
Quý Thính: [Là gì vậy?]
Vừa hỏi xong, Lục Hải đã gọi video tới. Quý Thính tò mò nên nhấn nhận cuộc gọi.
Màn hình chuyển cảnh, xuất hiện một chú mèo trắng đen mắt nhìn vào camera, co chân ngoan ngoãn ngồi yên. Quý Thính lập tức bị đốn tim, cô cười nói: “Mèo của anh à?”
“Của bạn anh, nuôi nhờ ở chỗ anh, dễ thương không?”
“Dễ thương thật đó, đây là giống gì vậy?”
“Mèo sữa bò.”
“Ừm, đáng yêu thật đấy.”
Quý Thính chăm chú nhìn chú mèo.
Đúng lúc ấy điện thoại cô vang lên, có cuộc gọi đến. Cô đành phải chuyển ra khỏi màn hình video, người gọi là Đàm Vũ Trình.
Cô khựng lại một chút rồi nghe máy.
Giọng người đàn ông có phần lười biếng, anh nói với cô: “Còn chưa ngủ à?”
Quý Thính đáp: “Tớ cũng nghe máy rồi còn gì.”
Đàm Vũ Trình bật cười: “‘Punk Brawler’ thiếu cậu.”
Quý Thính vốn định đồng ý nhưng rồi nhớ ra mình đang gọi video nên đáp: “Không đi đâu, tớ đang bận việc khác rồi.”
“Bận gì cơ?”
“Video call.”
Phía bên kia, Đàm Vũ Trình hơi nhướng mày, vài giây sau anh hiểu ra ý cô: “Được rồi, vậy cậu video đi, đừng thức khuya quá.”
“Ừm.”
Nói xong Quý Thính cúp máy, chuyển lại màn hình video. Mèo sữa bò đang vươn vai lười biếng, kéo dài người ra trông đáng yêu cực kỳ. Quý Thính ngẩn người, nghĩ thầm có nên nuôi một con mèo để bầu bạn hay không.
Lục Hải đang vẽ bản thảo bên kia, thấy cô quay lại thì hỏi: “Vừa nãy có điện thoại à?”
Quý Thính gật đầu.
“Đã muộn thế này rồi, ai còn gọi cho em vậy?” Lục Hải hỏi khẽ.
Quý Thính cười cười, nói: “Bạn.”
Lục Hải ồ một tiếng.
…
Cúp video rồi, Quý Thính nhận được một tin nhắn WeChat, là Mộng Gia gửi đến.
Mộng Gia: [Cậu có chơi Punk Brawler không?]
Quý Thính: [Thỉnh thoảng có chơi.]
Mộng Gia: [Tôi mới đăng ký tài khoản hôm nay, chơi thử thì thấy hơi bạo lực. Sao cậu dám chơi vậy.]
Quý Thính: [Game thì đều như thế cả mà.]
Mộng Gia: [Tôi muốn học chơi, cậu dạy tôi nha.]
Quý Thính: [Mấy hôm nay tôi không rảnh, để lần sau nhé?]
Mộng Gia: [Cậu ấy chơi nên tôi muốn chơi cùng cậu ấy.]
Quý Thính khựng lại, cô cầm điện thoại một lúc rồi trả lời Mộng Gia: [Hay là cậu bảo cậu ấy hướng dẫn cậu luôn đi?]
Mộng Gia: [Tôi thử xem sao.]
Quý Thính đáp “được thôi”.
Cô liếc mắt nhìn thời gian, đêm đã khuya rồi mà bộ phim vẫn chưa chiếu xong, Quý Thính tắt TV, đặt điều khiển xuống rồi về phòng.
Hôm sau, cô đến chi nhánh ký nốt bản hợp đồng cuối cùng rồi mang bản sao về, sau đó liên hệ với Lục Hải, cô định giao thiết kế chi nhánh cho anh ấy, Lục Hải lập tức phản hồi lại: [Nhất định sẽ lo cho em đâu vào đấy.]
Quý Thính cười, nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Lục Hải tiện thể hẹn cô tối nay đi uống một ly, nói có người bạn mới mở một quán bar nhẹ.
Quý Thính cầm điện thoại nghĩ một lúc rồi đồng ý.
*
Buổi chiều ở cửa hàng có hơi buồn ngủ, Quý Thính cầm một ly cà phê tựa vào ghế sô pha, một tay lười biếng lật sách một tay lướt lướt vòng bạn bè, lướt xuống hai tin thì thấy bài của Mộng Gia.
Mộng Gia đăng một bức ảnh là ở Công nghệ Duyên Tục, cũng là công ty của Đàm Vũ Trình, lúc này Đàm Vũ Trình đang đứng trên sàn nhà, khuỷu tay tựa lên bàn, anh đang trò chuyện với đồng nghiệp, tay còn kẹp một cây bút, góc nghiêng lộ ra những đường nét góc cạnh, nói chuyện có vẻ bất cần.
Bên dưới có bình luận: Mộng Gia, cậu xâm nhập vào nội bộ công ty cậu ấy rồi à?
Mộng Gia đáp: Tất nhiên rồi.
Mộng Gia lại nói thêm: Tớ đang chờ cậu ấy tan làm.
Vu Hi trả lời Mộng Gia: Tiểu thư nhà giàu không cần kiếm tiền đúng là sướng nha, vừa rảnh vừa có tiền, Đàm Vũ Trình sớm muộn gì cũng lọt vào tay cậu thôi.
Mộng Gia cười to, trả lời Vu Hi: Nhận lời chúc của cậu nha, cậu ấy khó theo đuổi như vậy, tớ phải tốn bao nhiêu tâm tư mới được chứ.
Vu Hi trả lời lại Mộng Gia: Cố lên, tớ còn trông cậy vào cậu làm giàu đó.
Mộng Gia đáp lại: Hả? Hả? Hả?
Vu Hi không trả lời lại Mộng Gia nữa.
Cô ấy nhắn tin cho Quý Thính: [Nếu Mộng Gia biết tụi mình cá cược chắc chắn cô ấy cũng sẽ đặt cược luôn.]
Quý Thính cười: [Ừm, đúng là kiểu cô ấy sẽ làm.]
Vu Hi: [Hy vọng cô ấy biết cố gắng, giúp tớ phát tài.]
Quý Thính nhìn tin nhắn bật cười, không trả lời lại.
*
Khoảng tám giờ tối, Quý Thính trở về căn hộ trước, tối nay cô làm vài món đơn giản cho khách hàng tại cửa hàng nên dính phải ít sốt salad, đến giờ quần áo vẫn còn mùi đó, cảm giác khá dính nhớp.
Đã ra ngoài thì phải thay đồ.
Cô đi tắm, sấy khô tóc, lâu rồi cô không dùng máy uốn, cô uốn nhẹ tóc rồi vào phòng chọn quần áo.
Trong tủ treo một chiếc váy quây ngực mới mua chưa lâu nhưng vẫn chưa có dịp mặc, Quý Thính do dự một chút rồi lấy ra, cô ướm lên người rồi quyết định mặc nó luôn.
Cái khóa kéo sau lưng khiến cô phải vất vả mới kéo được.
Tóc uốn buông xõa trông dường như rạng rỡ hơn hẳn, mà từ rạng rỡ này vốn chẳng liên quan mấy đến cô.
Quý Thính trang điểm xong thì xách theo chiếc túi nhỏ phù hợp rồi xoay người ra cửa, ăn mặc xinh đẹp lên, tâm trạng dường như cũng tốt hơn.
Cô xuống lầu.
Xe của Lục Hải chạy tới, đèn nhấp nháy, Quý Thính cúi người ngồi vào.
Lục Hải không rời mắt nổi, Quý Thính cài dây an toàn quay sang nhìn anh ấy: “Đi thôi.”
Lục Hải bừng tỉnh, đặt tay lên vô lăng: “Quý Thính, tối nay em xinh lắm.”
Quý Thính cười: “Thật à? Váy mới mua đó, em mặc thử xem sao.”
“Rất đẹp, rất hợp với em.” Lục Hải vừa lái xe, trong ánh đèn neon chớp nhoáng, anh ấy cảm nhận được nhịp tim mình đang tăng tốc. Quý Thính có đôi chân dài trắng trẻo, eo thon, vóc dáng ngày thường đều bị che bởi quần áo giản dị giờ vừa ăn mặc lên đã lộ ra ngay.
Lục Hải vô thức kéo lại áo sơ mi, anh ấy mặc một chiếc sơ mi màu nhạt cũng không chắc có thể xứng với cô không.
Máy lạnh trong xe khá lạnh.
Quý Thính giơ tay chỉnh nhiệt độ cao lên một chút.
Lục Hải phản ứng lại, nói: “Để anh, để anh.”
Anh ấy lại chỉnh thêm hai độ nữa cho cô.
Quý Thính cười khẽ tựa lưng vào ghế.
Chẳng bao lâu sau họ đến quán bar mà Lục Hải nói, vì mới khai trương nên không đông lắm. Khi Quý Thính xuống xe, điện thoại cô vang lên, cô nhìn qua thì là cuộc gọi từ Đàm Vũ Trình.
Cô dừng lại một chút, bắt máy.
Giọng Đàm Vũ Trình ở đầu dây bên kia vang lên: “Cậu đang ở đâu thế?”
Quý Thính nhìn Lục Hải rồi nói: “Ở bên ngoài.”
Đàm Vũ Trình ngậm thuốc lá, nghe vậy thì nói: “Lại ra ngoài với anh ta à?”
Quý Thính im lặng một giây, trả lời: “Ừm.”
“Được, đi đi.”
Cúp máy xong, Quý Thính cùng Lục Hải bước vào quán bar, Lục Hải đã đặt trước một quầy bar đôi, Quý Thính ngồi lên, Lục Hải ngồi đối diện cô hỏi: “Em muốn uống gì?”
Quý Thính nhìn bảng menu: “Trà đào Island.”
Lục Hải gọi phục vụ: “Một ly trà đào Island, một ly Chìm Đắm.”
Phục vụ đi rồi, anh ấy nhìn về phía Quý Thính: “Em thường tới bar à?”
Đèn phía sau mờ dần, trên sân khấu có ca sĩ bắt đầu hát nhạc đồng quê, trong ánh sáng mờ mờ, Quý Thính hơi thả lỏng, vừa nghịch điện thoại vừa trả lời Lục Hải: “Phần lớn là đi cùng bạn bè, bạn học.”
“Anh nghe dì nói nhiều bạn học của em cũng ở Lê Thành sao?”
“Ừm.”
“Tốt thật đấy, như anh ở bên này chẳng có mấy bạn bè, trước kia anh học thiết kế ở Đại học Tân Hải.”
Quý Thính đặt điện thoại xuống, ngẩng lên nói: “Học viện thiết kế ở Tân Hải là hàng đầu đấy, thành tích của anh chắc giỏi lắm.”
Lục Hải cười: “Trường của em cũng không tệ.”
Quý Thính cười cười: “Sao bằng được Đại học Bắc Kinh.”
“Em thiếu bao nhiêu điểm?”
Quý Thính khựng lại một chút rồi trả lời: “Mười mấy điểm.”
Lục Hải gật đầu, một lát sau hai ly rượu được bưng lên, Quý Thính uống một ngụm, vị lạnh mát xua đi cái oi bức còn Lục Hải thì rất thư giãn, anh ấy cảm thấy khoảng cách với Quý Thính lại gần thêm chút nữa, có thể cùng đến bar cùng uống rượu, chuyện có thể nói cũng nhiều hơn, trước đây họ chỉ ăn cơm, cùng xem phim, gọi video, anh ấy luôn thấy vẫn thiếu thứ gì đó, vì vậy mới mời cô đến bar mà cô đồng ý, anh ấy thật sự rất vui.
Quán bar dần đông người hơn, ca sĩ hát lại bài từng nổi một thời “Có thể”: Có thể ánh nắng phương Nam, chiếu vào gió phương Bắc, có thể thời gian bị cuốn đi, từ đó không tung tích…
Giọng hát trầm thấp, hát rất dễ nghe.
Ánh đèn thay đổi theo nhịp, nơi Quý Thính ngồi như một cảnh sắc riêng biệt, nhiều người đi ngang đều liếc nhìn một cái.
Ở dãy ghế phía trước có một nhóm người đến, vài người ngồi xuống, Đàm Vũ Trình cũng ngồi, anh cởi hai cúc áo cổ, cầm lấy menu rượu lật xem, Trần Phi ngồi cạnh Đàm Vũ Trình, anh ấy liếc mắt thấy người phụ nữ xinh đẹp ở quầy bar nhỏ phía xa lập tức huých khuỷu tay Đàm Vũ Trình: “Trình Vũ, kia có phải là Quý Thính không?”
Đàm Vũ Trình gọi rượu rồi ngẩng đầu nhìn sang.
Trong bóng người mờ ảo, Quý Thính tựa vào bàn cao mang đôi giày cao gót đen mảnh, váy ôm sát chỉ đến gốc đùi, đôi chân dài trắng nõn, cô cầm ly cocktail cao, tóc xoăn buông vai, mày cong cong, lười biếng lắng nghe người đối diện trò chuyện.
Đàm Vũ Trình khẽ nhướng mày, anh nhìn thấy Lục Hải.
Trần Phi tò mò hỏi: “Đó là bạn trai của Qúy Thính à?”
Đàm Vũ Trình thu ánh mắt lại, gập menu đồ uống lại gọi phục vụ một ly trà đào Island, Trần Phi cũng gọi theo một ly “Bộ não yêu đương” rồi lại quay sang nhìn Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình ngả người ra sau, lấy điện thoại ra bấm gì đó rồi đáp: “Gần như là vậy.”
“Gần như là vậy sao? Vậy là sắp rồi à?”
Trần Phi là bạn đại học của Đàm Vũ Trình, cũng là một trong những quản lý cấp cao của công ty. Thời đại học, anh ấy cũng từng gặp Quý Thính nên biết cô là bạn học của Đàm Vũ Trình, cũng là bạn thân.
“Có lẽ vậy.” Đàm Vũ Trình đáp lại bâng quơ, bàn tay thon dài đang thao tác trên điện thoại.
Trần Phi nhún vai: “Chẳng lẽ Quý Thính sắp kết thúc kiếp độc thân rồi ư.”
Lần này, Đàm Vũ Trình không trả lời anh ấy.