Chiều hôm sau, mười hai quả trứng Lưu Li Băng Diễm Khuyển đều đã nở hết. Mười hai con non  Lưu Li Băng Diễm Khuyển tràn ngập mùi sữa đầy sức sống vui mừng chạy loạn khắp phòng. 

Để tiện phân biệt chúng, Lorant đặt tên cho chúng lần lượt là Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ,… Tiểu Mười Hai. 

Vô cùng ngắn gọn nhưng tiện lợi. 

Chỉ là ánh mắt thương hại mà Hiram nhìn những chú cún khiến Lorant vô cùng khó chịu. 

Đám nhóc này cậu đương nhiên không thể tự mình nuôi hết, rồi sẽ có người mang chúng về nhà, đến lúc đó mới là thời điểm chúng có được những cái tên  thực sự. 

Còn hiện tại, có cái tên để phân biệt là đủ rồi. Lorant âm thầm ghi nhớ lát nữa sẽ làm vài cái vòng cổ nhỏ khác màu cho chúng đeo vào để dễ dàng phân biệt đám nhóc trông không khác nhau mấy này. 

Sau vài ngày chăm sóc lũ nhóc, dù ban đầu có nhiệt tình đến đâu, Lorant cũng không khỏi muốn chạy trốn .

Đây có lẽ là trải nghiệm mà mọi ông bố bà mẹ lần đầu có con đều trải qua Lorant là ngưi cảm nhận được điều đó đầu tiên. 

Ngược lại đối với Hiram, sau khi Tiểu Nhất trong một lần tranh giành bình sữa với anh em mà phun ra một quả Diễm Hỏa Cầu to bằng nắm tay từ đuôi. Hiram quả thực là dùng thái độ đối đãi Thần Quang Minh để đối mặt với lũ tiểu quỷ này. 

Vì thế Lorant không hề áy náy giao đám phiền toái nhỏ cho em trai, còn mình thì đi dọc theo con đưng lớn của thị trấn đi thẳng vào thành. 

Thế giới này vì có dị thú nên không có các phương tiện di chuyển thay thế như xe ngựa, xe bò. 

Dân thường mỗi khi ra ngoài đều dựa vào một đôi chân tốt. 

Đương nhiên, những người như kỵ sĩ cao cấp, pháp sư cao cấp, hoặc người có năng lực đặc biệt có thể mạnh mẽ áp chế dị thú cấp một làm thú cưỡi, hoặc có thể dùng ma pháp giải phóng đôi chân của mình.

Hơn nữa, với sự phổ biến rộng rãi của Truyền Tống Trận, thế giới này nói chung thể hiện một trạng thái khá phân liệt.

Kẻ có tiển hoặc chức nghiệp giả có thể thực hiện đưc việc giây trước còn ở Mopran, giây sau đã đến Holland.

Phút trước còn ở dãy núi Lopelo canh giữ phòng tuyến đầu tiên của sinh vật trí tuệ, phút sau đã đến thánh địa Saint Ravis của Giáo Hội đắm mình trong thánh quang.

Tuy nhiên, hiện tại bản thân Lorant vẫn chưa cảm nhận được sự tiện lợi của thế giới này. Đối với một người bình thường như cậu mà nói, thế giới này vẫn còn rất nhiều bất tiện. 

Cũng may thị trấn nơi gia đình Lorant sinh sống là một trong những thị trấn gần thành Mopran nhất. 

Cũng chính là cái thị trấn thưng đưc gọi là trấn vành đai, đi bộ mười mấy phút là có thể đến chân tường thành. 

Mopran là tên của tòa thành phố siêu lớn này, nghe nói được đặt theo tên con gái của người sáng lập nghề kỵ sĩ ngàn năm trước. 

Thành trì kỵ sĩ này được bao quanh bởi những bức tường đá cao lớn, nhìn bề ngoài giống như một pháo đài khổng lồ. 

Trung tâm thành phố là một tòa lâu đài đồ sộ lưng tựa vào núi, nghe nói nếu người thường đi bộ vòng quanh tường ngoài lâu đài cũng mất hai ba ngày. 

Vùng ngoại thành Mopran cũng được xây dựng dọc theo tòa lâu đài vĩ đại này. 

Cho đến ngày nay, từ tám cổng thành Mopran thẳng đến lâu đài trung tâm có tám con đường rộng trăm mét chia toàn bộ thành phố thành tám khu vực lớn.

 Chúng được đặt tên theo các phẩm chất của kỵ sĩ: Khiêm tốn, vinh dự, anh dũng, hy sinh, thương hại, linh tính, thành thật, công chính.

Gần nhà Lorant nhất chính là khu 'Khiêm Tốn', nơi này là khu vực tập trung của tầng lớp trung lưu. 

Công trình kiến trúc lớn nhất trong khu vực này chính là Học viện Kỵ sĩ, vì vậy, những người cư trú đông nhất ở đây đương nhiên là học sinh của Học viện Kỵ sĩ cùng người nhà của giáo viên. 

Lorant quen cửa quen nẻo từ cây đại thụ bên ngoài cửa thành cậy một miếng vỏ cây to xuống, lót thêm mấy cành cây nhỏ dưới lớp vỏ rồi dùng dây cỏ buộc vào đế giày làm miếng lót chân dùng một lần. 

Về phần nguyên nhân…

Vừa đi vào cửa thành, Lorant đã không nhịn được nhăn mày bịt mũi.

Nếu không tự mình trải qua, thật khó tưởng tượng một thành phố lại có thể dơ đến mức độ này. 

Những đôi giày cao gót và chiếc mũ rộng vành mà giới quý tộc phát minh ra mục đích không phải để trang trí, mà là để không phải lúc nào cũng né tránh thứ dơ bẩn từ cửa sổ tầng hai đổ xuống… cũng như không phải giẫm phải thứ gì đó khi đi đường… 

Vậy nên có thể tưởng tượng, mùi hương trong không khí thành phố này đương nhiên là không mấy dễ chịu. 

Đi dọc theo con đường chính dẫn thẳng đến lâu đài trung tâm khoảng vài chục phút, cánh cửa lớn của Hiệp hội Nhà Thám Hiểm hiện ra bên đường. 

Đây là chi nhánh nhỏ của Hiệp hội Nhà Thám Hiểm. 

Hiệp hội là một tòa nhà năm tầng, tầng một là đại sảnh nhiệm vụ thông thường dành cho tất cả mọi người, từ tầng hai trở lên là đại sảnh dành cho những nhà thám hiểm có cấp bậc cao hơn. Lorant bước vào tầng một, lập tức đi về phía cửa sổ nhiệm vụ . 

Sau chiếc quầy gỗ cao lớn là một cô gái mặt tròn có hai bím tóc. Lorant gõ gõ quầy: “Chào cô, tôi đến xem tình hình nhiệm vụ tôi đã đăng ký.” Lorant đưa ra một viên đá nhỏ bên trong có những phù văn lấp lánh mơ hồ, đây là bằng chứng cậu nhận được khi đăng ký nhiệm vụ trước đó.

Sau khi đăng ký ở Hiệp hội Nhà Thám Hiểm, sẽ nhận được một bằng chứng ma pháp cơ bản như vậy. 

Sau này mỗi lần đăng ký hoặc nhận nhiệm vụ trong hiệp hội đều cần thông qua bằng chứng này để ghi lại. Như mức giá cố định về nhiệm vụ thu mua mà Lorant cần đăng  thì chỉ cần đến đây đăng ký một chút là có thể về nhà chờ. 

Về phần cụ thể khi nào sẽ có người nộp vật phẩm? Thì xin lỗi, cái bằng chứng cơ bản này không có chức năng nhắc nhở, chỉ có thể dựa vào tự mình dự đoán thời điểm.

Đương nhiên, nếu có thể nâng cao cấp bậc nhà thám hiểm của mình để có được bằng chứng cấp cao hơn, nghe nói là có thể nhận được nhắc nhở trong một khoảng cách nhất định. 

Lorant một tháng trước đã đăng ký nhiệm vụ thu mua mảnh vỡ tinh thạch thuộc tính băng và thuộc tính hỏa, đây là để chế tạo thức ăn đặc biệt cho Lưu Li Băng Diễm Khuyển. 

Hiện tại con non đã đưc sinh ra, dung dịch dinh dưỡng dành cho giai đoạn ban đầu nhiều nhất chỉ có thể uống thêm hai ba ngày nữa. 

Tuy rằng dung dịch dinh dưỡng thông dụng không chỉ có thể đáp ứng nhu cầu của dị thú mà còn có thể đáp ứng yêu cầu sinh tồn của thú sủng.

Nhưng thức ăn đặc biệt được phối chế tốt sẽ càng có lợi cho sự phát triển của con non. 

Nếu có thể luôn được ăn ngon uống tốt, khoảng một tháng sau những con non này có thể sử dụng bình thường tất cả các kỹ năng thiên phú mà chúng sở hữu. 

Lorant đặt kỳ vọng rất lớn vào đám con non này nên tất nhiên cậu muốn nuôi chúng trở nên mập mạp, trở thành chiêu bài đầu tiên cho Cửa hàng Thú sủng tương lai của mình.

 “Vâng, xin chờ một lát.” Cô gái nở một nụ cười tiêu chuẩn, cúi đầu mân mê gì đó sau quầy, “Thưa tiên sinh, hiện tại ngài đang có nhiều nhiệm vụ được đăng ký ở hiệp hội.” 

“Hiện tại có phản hồi của nhiệm vụ là Thu mua vằn thảo *10, 5 đồng bạc một cây.”; “Thu mua mê huyễn hoa *10, 5 đồng bạc một cây.” “Thu mua mảnh vụn tinh thạch thuộc tính băng, 20 đồng bạc.” “Thu mua mảnh vụn tinh thạch thuộc tính hỏa, 20 đồng bạc.”.” 

Thiếu nữ một hơi nói một tràng dài, thở hổn hển sau đó hít vào một hơi lớn. “Cuối cùng còn có nhiệm vụ “Thu mua cơ thể sống Thực Não Hầu, giá cả thương lượng” hiện giờ đã có tin tức, tuần trước có một đội mạo hiểm đến từ khu vực Camco để lại tin nhắn nói họ sẽ đến Rừng Đen vào tuần sau, hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện với ngài, nếu giá cả phù hợp họ có thể cân nhắc nhận nhiệm vụ này.” 

Lorant có chút kinh hỉ, việc thu mua hai loại dị thú thực vật cấp một không tính là hiếm thấy.

Còn tinh thạch là thứ mà pháp sư, mục sư và các kỵ sĩ cao cấp dùng để bổ sung tinh thần lực, hỗ trợ tu luyện. Mỗi viên tinh thạch đều có thể nạp và rút tinh thần lực nhiều lần, nhưng khi số lần sử dụng đạt đến giới hạn của tinh thạch, nó sẽ mất đi ma lực và hóa thành mảnh vụn. 

Vậy nên trên lý thuyết, ở trong đại bản doanh của các kỵ sĩ, những thứ như mảnh vụn tinh thạch dù không nhiều bằng ở Sakron - đại bản doanh của Hội đồng Pháp thuật, nhưng cũng không phải là thứ gì quý hiếm. 

Đối với đa số các chức nghiệp giả, tinh thạch sau khi dùng xong thì mảnh vụn đều là rác thải không thể tận dụng. 

Lorant ra giá 20 đồng bạc cũng đủ để đổi về một bao lớn mảnh vụn tinh thạch. 

Mà điều khiến cậu vui mừng nhất không gì hơn tin tức về 【Thực Não Hầu】. Lorant đang nắm giữ một lộ trình gây giống cấp B khác nhưng lại kẹt ở con dị thú cấp một hoặc cấp hai 【Thực Não Hầu】 này. 

“Tôi muốn xem thông tin mà đội mạo hiểm để lại.” 

“Vâng thưa tiên sinh. Đội Hắc Kim Tử Sam, là đội mạo hiểm cấp bốn đã đăng ký trong hồ sơ của hiệp hội. Họ để lại tin nhắn nói rằng họ sẽ ở trọ tại quán trọ Chiến Búa ở phố Rìu trong Rừng Đen cho đến trước thứ Tư tuần sau, nếu ngài có ý định bàn bạc có thể tự mình đến đó.”

“Từ 11 giờ trưa đến 8 giờ tối là thời gian có thể đàm phán.” 

“Tốt, cảm ơn.” 

Lorant không chọn cách trực tiếp lấy đống đồ mà mình thu mua, cậu còn có việc khác phải làm nên mang theo quá nhiều đồ đạc sẽ bất tiện. Ra khỏi hiệp hội mạo hiểm, cậu lại đi qua mấy con phố. 

Nơi giao dịch bất động sản Mopran.

Vì dân cư đông đúc và đất đai rộng lớn, Mopran đặc biệt thiết lập một nơi giao dịch chuyên quản lý việc mua bán nhà cửa. Lần trước Lorant đến đây là sáu tháng trước, khi vừa đến Mopran, nhân viên quản lý của Học viện Kỵ sĩ đã dẫn cả nhà cậu đến đây làm thủ tục thuê nhà. 

Khác với Hiệp hội Nhà Thám Hiểm, đại sảnh giao dịch bất động sản không chỉ nhỏ hơn một nửa mà còn vắng vẻ hơn nhiều. Dù sao thì số lượng giao dịch bất động sản ít hơn nhiều so với Hiệp hội Nhà Thám Hiểm. 

Năm sáu nhân viên làm việc sau quầy đều là dáng vẻ uể oải buồn ngủ. Sau khi Lorant bước vào, những nhân viên đó đầu tiên là liếc mắt qua, thấy là một thiếu niên còn trẻ, ngoại trừ hai cô gái trẻ tuổi trộm nhìn cậu vài lần vì vẻ ngoài xuất sắc của Lorant, những người còn lại đều lập tức bò về chỗ để ngủ tiếp. Lorant không khỏi thầm cảm thán cho dù nhân viên công vụ ở thế giới nào thì vẫn cùng một bộ dạng quen thuộc .

Thật khiến người khác ngưỡng mộ. 

Cậu liếc nhìn trái phải, đi về phía một cô gái đang nhìn mình. “Chào cô, hiện tại ngoài thành có khu đất rộng lớn nào ở ngoại thành đang bán hoặc cho thuê không?” 

Cô gái chớp mắt ngạc nhiên một chút, rõ ràng không ngờ một thiếu niên còn trẻ như vậy vừa vào cửa đã hỏi về đất đai diện tích lớn. Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ cậu ta đến trêu mình, nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp như vậy cảm giác vui vẻ ban đầu tan biến hết. 

“Có thì có, nhưng số lượng không nhiều lắm.” 

Nữ nhân viên có chút không tình nguyện đứng dậy, lục lọi trong tủ bên cạnh hai lần. 

“Thưa tiên sinh, ngài cụ thể cần diện tích đất bao lớn, nói rõ hơn một chút để tôi có thể cung cấp thông tin cụ thể hơn cho ngài.” 

“Cụ thể bao lớn sao…” Lorant sờ cằm, cả sân nhà cậu hiện tại cộng lại cũng chỉ khoảng 500 mét vuông, đám dị thú chen chúc nhau chật cứng, vừa không vệ sinh lại không tiện cho cậu làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play