Không gian sống của dị thú cần phải tăng lên thì không nói còn chưa kể sau này những thú sủng mình gây giống ra đều là những bảo bối, đương nhiên không thể giống lũ dị thú hiện tại, chỉ cần sống là được.
Thú sủng còn cần không gian hoạt động đầy đủ, môi trường sống sạch sẽ thoải mái, còn cần đồ chơi phong phú, ...
Trong tưởng tượng của Lorant, tốt nhất là có một trang viên gây giống giống như vườn bách thú để thú sủng của cậu có thể thoải mái trưởng thành.
Nếu nhất thời không mua được mảnh đất lớn như vậy thì tốt nhất cũng nên tìm một nơi xung quanh không có người để tiện cho việc mở rộng sau này.
“Là thế này, nếu có thể thì tôi muốn xem mấy khu đất lớn nhất hiện đang bán rồi mới quyết định.”
Nữ nhân viên lặng lẽ thở dài, càng thêm chắc chắn gã này chỉ là rảnh rỗi đến nhàm chán nên đến trêu chọc mình. “Xin chờ một lát, tiên sinh.”
Cô nàng chẳng hề che giấu thái độ tiêu cực của mình, chậm rãi tìm kiếm tài liệu.
Lorant cũng không vội, tùy tiện tìm một chỗ ngồi trong đại sảnh bắt đầu ngẩn người. Một lát sau, một cô gái tóc nấm ôm một chồng tài liệu lớn chạy chậm đến bên cạnh Lorant.
“Xin, xin lỗi, đã để ngài đợi lâu.” Cô gái khẩn trương luống cuống đặt một chồng đồ vật lớn xuống chiếc bàn thấp trước mặt Lorant.
“Vừa nãy chị Mary nói, à, vừa nãy ngài nói là muốn xem những khu đất rộng lớn ở ngoài thành, tôi đã lấy hết những khu đất diện tích lớn đang được rao bán trong thời gian này về đây.”
Lorant gật đầu, hơi nghiêng người về phía trước chăm chú lắng nghe.
“Hiện tại khu đất diện tích lớn nhất đang bán nằm ở khu ‘Anh Dũng’ tại vành đai thứ hai, đây là một trang viên rộng khoảng 340 ha. Ban đầu đây là một trang viên trồng lúa mạch để sản xuất rượt nhưng chủ trang viên hiện tại đã quyết định chuyển đến Holland để sinh sống nên quyết định bán trang viênđi.”
“Đây là bản đồ trang viên.” Cô gái giải thích rất nghiêm túc, hoàn toàn khác với thái độ qua loa của nhân viên trước đó khiến Lorant không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô, thái độ nhiệt tình này cậu đoán cô gái này có lẽ là nhân viên mới đến làm việc ở đây không lâu.
Vậy nên mới bị sai đến đây làm việc vào lúc những nhân viên cũ không muốn làm. Hơn nữa, sự nhiệt tình của cô vượt ngoài dự đoán của mọi người.
“Còn về giá bán?”
“Giá bán thì hiện tại không có giá niêm yết cụ thể, nếu muốn mua thì cần thương lượng riêng với bên kia, nhưng mà với diện tích và vị trí này thì lần bán trước trang viên này có giá khoảng 80 triệu…”
Lorant giật giật khóe miệng.
80 triệu! Nếu cậu muốn bán một con Lưu Li Băng Diễm Khuyển năm vạn đồng vàng, thì phải bán đi 1600 con mới đủ! Lorant thầm tính toán một chút trong lòng, rồi lại trấn tĩnh lại. 1600 con Lưu Li Băng Diễm Khuyển thôi, cũng không phải là con số không thể đạt được! Chỉ cần có đủ Lợi Trảo Lang, đây chỉ là vấn đề thời gian.
“Ngoài cái này ra thì sao? Còn có chỗ nào khác có thể cho tôi xem không?”
Emma tuy rằng mới đến làm ở đây chưa được mấy ngày, nhưng cũng không phải là đứa ngốc, cô đương nhiên hiểu một người mới như mình không có bối cảnh, không có quan hệ mà lại được tiếp đãi khách hàng kiểu này chắc chắn có vấn đề.
Đến khi cô nhìn thấy Lorant thì đã hiểu ra.
Chắc chắn là các tiền bối xem cậu là một thiếu niên, phần lớn sẽ không thực sự hoàn thành giao dịch nên mới đẩy cô đến.
Tuy vậy nhưng cô cũng không nản lòng, người mới chắc chắn sẽ phải trải qua những chuyện như vậy, dù hôm nay không thể hoàn thành giao dịch đầu tiên thì đây cũng là một sự tích lũy kinh nghiệm không tồi.
Mà sau khi cô nói xong con số 80 triệu, phản hồi của thiếu niên này lại vô cùng thú vị.
Cậu ta đầu tiên là ngạc nhiên một chút, sau đó dường như nghĩ thông suốt điều gì đó nên lập tức trấn tĩnh lại và tiếp tục hỏi.
Hơn nữa lần này cậu ta trông có vẻ tự tin hơn trước vài phần.
Giống như là…
Ở chợ rau xem được một loại rau dưa chưa từng thấy, còn tưởng rằng là thứ gì đó quý hiếm, hỏi ra mới biết chỉ là một mớ rau bình thường giá một đồng xu.
Emma áp những ý nghĩ kỳ lạ trong lòng xuống , tiếp tục mở phần tài liệu tiếp theo.
“Ngoài trang viên kia ra, những khu đất rộng lớn còn lại đều ở khu ‘Hy Sinh’, nơi đó giáp ranh với Rừng Đen và biên giới Camco, hoàn cảnh ở đây tương đối hỗn loạn.”
“Vậy nên nếu so sánh thì giá cả cũng thấp hơn một chút.”
Emma trải một loạt bản đồ lên bàn.
“Đây là khu lớn nhất trong số đó, 360 ha. Nhưng nơi này không phải trang viên, trước đây nơi này chỉ là một mảnh đất trống là đất phong của một kỵ sĩ cấp chín.”
“Còn có khu này, đây là một ngôi làng bị phá hủy trong đợt thú triều ở Rừng Đen hai năm trước. Sau đó Kỵ Sĩ Đoàn đã di chuyển toàn bộ dân làng đến nơi khác nên mảnh đất này liền bị bỏ hoang.”
“Khu đất đắt nhất ở đây là mảnh đất trống 360 ha kia, giá niêm yết là 55 triệu đồng vàng.”
“Khu ngôi làng kia giá tương đối rẻ, chỉ 40 triệu, tất nhiên đối với phế tích trên đó người mua phải tự dọn dẹp.”
“Tốt, cảm ơn, tôi về suy nghĩ một chút.”
Lorant nghiêm túc xem xong những tài liệu này, quay đầu nói với Emma.
“Vậy ngoài những trang viên lớn đó ra, cô có thể giới thiệu cho tôi một vài khu đất cho thuê được không? Tốt nhất là xung quanh tương đối trống trải, có quyền mua lại sau này, giá thuê một năm khoảng một trăm đồng vàng.”
Lorant miễn cưỡng buông bỏ những trang viên siêu cấp mà hiện tại chỉ có thể nhìn cho đỡ thèm, trở về lại với thực tế.
Mắt Emma sáng lên: “Đương nhiên không thành vấn đề thưa tiên sinh, ngài có yêu cầu gì về phạm vi cụ thể không? Có yêu cầu về vị trí ở vành đai nào không?”
So với những trang viên siêu cấp khổng lồ kia, yêu cầu này giống một đơn hàng có thể thực hiện hơn nhiều.
Một đơn hàng trăm vàng, dù ở Mopran một năm cũng không có nhiều.
Đối với một người mới như cô mà nói thì cơ hội này là tuyệt đối không có khả năng có thể tiếp xúc được.
Vùng thôn trấn ngoại thành Mopran bao quanh thành trì kỵ sĩ vĩ đại thành từng vòng từng vòng.
Như nơi ở hiện tại của cả nhà Lorant là một thôn trấn vành đai tiêu chuẩn, cách Mopran đi bộ chỉ cần hơn mười phút. Nơi đó nếu không phải Học viện Kỵ sĩ cấp cho học sinh trợ cấp tương ứng, tiền thuê tuyệt đối không chỉ hai đồng vàng.
Dù sao khu bên cạnh, những nơi muốn vào thành đều phải đi vòng một vòng lớn từ thị trấn của mình mới đến được những thôn trấn vành đai xa hơn, muốn thuê một căn nhà có kích thước tương đương nhà Lorant đã tốn năm đồng vàng một năm.
Càng đi ra ngoài, đất đai càng rẻ, đợi đến vành đai năm và sáu, những nơi cách thành phố đi bộ mất cả ngày, thậm chí lâu hơn nữa. Một căn nhà có kích thước tương đương có lẽ một năm chỉ cần 50-60 đồng bạc là có thể giải quyết.
“Không có yêu cầu cụ thể gì, có thể cách xa một chút, nhưng xung quanh nhất định phải yên tĩnh, không được quá chen chúc.” Lorant nghĩ nghĩ nói.
“Vậy ngoài khu ‘Hy Sinh’ và những khu vực gần Rừng Đen ra, những khu vực khác nếu ở vành đai hai thì có thể thuê được trang trại khoảng 15.000 mét vuông.” Emma nhanh chóng hồi tưởng lại những tài liệu mình đã xem.
“Vành đai ba có thể thuê được khoảng hai vạn, vành đai bốn có thể có khoảng ba vạn mét vuông.”
Lorant trầm tư một lát, theo tình hình hiện tại mà nói, một vạn mét vuông gần bằng hai mươi cái sân nhà hiện tại của cậu, chắc cũng đủ dùng.
Nhưng cái tình yêu đất đai khắc sâu vào xương cốt từ kiếp trước lại khiến Lorant không khỏi tham lam muốn diện tích lớn hơn nữa.
“Vậy nếu là khu vực xung quanh Rừng Đen thì sao?”
“Khu vực xung quanh Rừng Đen với giá thuê một trăm đồng vàng có thể thuê được khu đất diện tích khoảng hai vạn đến ba vạn mét vuông. Cụ thể còn tùy thuộc vào khoảng cách xa gần với Rừng Đen.”
“Có thể phiền cô giúp tôi sàng lọc một chút những khu đất từ hai vạn mét vuông trở lên, do quân đoàn trực tiếp cho thuê không? Yêu cầu là xung quanh có nguồn nước sạch, khoảng cách đến đường lớn không cần quá xa, hơn nữa tốt nhất là có thể mua lại sau này và xung quanh không có hàng xóm giáp ranh trực tiếp.”
Emma có chút khó xử nghĩ nghĩ. “Đương nhiên là có thể, nhưng việc này cần một chút thời gian.”
Lorant vui vẻ gật đầu, “Không thành vấn đề, một tuần sau tôi sẽ quay lại, phiền cô giúp tôi sắp xếp.”
“Đây là việc tôi nên làm!”
Emma vẫn như cũ với một bộ dáng tràn đầy sức sống, tiễn Lorant ra đến cửa rồi quay lại bắt đầu nghiêm túc sàng lọc tài liệu.
“Emma, em thật sự bắt đầu sắp xếp tài liệu à?”
Mary, người vẫn quan sát sau quầy, thấy Lorant đúng như cô dự đoán hỏi một tràng rồi phủi tay bỏ đi khiến cô có chút đắc ý với con mắt nhìn người của mình.
Lại thấy Emma thật sự bắt đầu bận rộn lục lọi, cô không nhịn được lại gần hỏi. “Đúng rồi chị Mary, yêu cầu của khách khá nhiều nên em phải nghiên cứu một chút mới được.”
“Đừng phí công vô ích, cái cậu thiếu niên vừa nãy ấy với cái tuổi đó lấy đâu ra tiền tích lũy mà một mình đến cái chỗ này, tuyệt đối không phải khách hàng tốt lành gì đâu.”
“Nhưng dù sao cũng là khách hàng mà chị, em thấy cũng tốt, coi như mình làm quen với nghiệp vụ.”
Emma vẫn như cũ cười ngoan ngoãn, khiến người khác không thể nói gì thêm .
Mary lắc đầu trở về vị trí của mình, cô nhắc nhở Emma vài câu đã là cực hạn rồi, nói thêm nữa lại có vẻ không hay. Mỗi người có cách làm riêng, không ai nên khoa tay múa chân vào công việc của người khác.
Đó mới là cách sinh tồn ở Mopran.