Hiram giờ đây đã vui vẻ trở lại, không nhịn được khoe khoang vài câu.
Lorant cười khẽ vỗ vỗ đầu Hiram một cái.
Hai ngày sau đó, Lorant quả thực như đang tự ấp trứng, ngoại trừ việc ăn uống vệ sinh cá nhân ra thì gần như không bước chân ra khỏi cửa.
Tuy rằng sách tranh nói thời gian nở của Lưu Li Băng Diễm Khuyển là từ ba đến năm ngày, nhưng lỡ đâu, lỡ đâu có con nào nở sớm thì sao.
Đây là lứa thú cưng đầu tiên của cậu, Lorant không cho phép có bất kỳ sơ suất nào. Mãi cho đến rạng sáng ngày thứ tư, Lorant đang nửa tỉnh nửa mê thì bị một tiếng vỡ vỏ rất nhỏ đánh thức.
Mấy ngày nay vì trong lòng luôn nhớ thương chuyện này mà Lorant ngay cả khi ngủ mơ cũng thấy toàn là cảnh cún con phá vỏ. Lúc bị đánh thức, cậu còn tưởng rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng khi vừa quay đầu nhìn thấy một quả trứng hơi rung rinh trong phòng ấp trứng mình bày trí, Lorant lập tức tỉnh táo lại. Cậu bật dậy, ghé sát bên quả trứng, mắt nhìn chằm chằm nó không rời . Quả trứng khẽ đong đưa, cẩn thận nghe kỹ còn có thể mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng cào rất nhỏ. Không bao lâu sau, một cái chân nhỏ ướt sũng đã phá vỡ vỏ trứng duỗi ra ngoài.
Cái móng vuốt nhỏ xíu dừng lại một chút trong không khí rồi rụt trở về, ngay sau đó một chiếc mũi đen nhánh khụt khịt tiến đến chỗ vỡ của vỏ trứng.
Cào cắn lăn lộn một hồi, cái vỏ trứng bị móng vuốt nhỏ chọc thủng lỗ chỗ cuối cùng cũng vỡ tan. Một con cún con toàn thân ướt nhẹp, lông xám xịt bò ra tới.
“Anh!Anh!Anh!” Tiếng kêu non nớt đặc trưng của cún con vang lên từ miệng chú chó nhỏ.
Cún con loạng choạng nghiêng ngả bò ra khỏi vỏ trứng, đôi mắt mở to tò mò nhìn Lorant đang ngây ngốc trước mặt.
Dù tứ chi hiện tại còn mềm nhũn chưa dùng được sức, nó vẫn cố gắng bò về phía Lorant. Hai mắt Lorant sáng rực, cậu vươn tay chờ chú chó con ướt sũng bò tới lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng nâng lên.
Cún con có chút không thích ứng ngoe nguẩy mấy cái chân ngắn ngủn đối với nhóc lần đầu tiên rời khỏi mặt đất hiển nhiên là một trải nghiệm kỳ lạ.
Lorant vươn ngón tay thon dài rõ khớp gãi gãi cằm cún con, nhìn cái tên nhóc chỉ biết kêu anh anh để tỏ vẻ bất mãn mà khuôn mặt đầy tươi cười.
Sau đó cậu thậm chí còn mở cái miệng mềm mại của cún con ra, sờ sờ những chiếc răng sữa nhỏ đã nhú ra và có phần sắc nhọn.
Tiếng kêu anh anh anh thể hiện sự bất mãn của cún con càng lúc càng lớn, nhưng dù vậy nó cũng không thể hiện sự hung hãn tấn công như dị thú. Nhẹ nhàng đặt chú nhóc đang giãy giụa ngày càng mạnh trong tay trở lại bên cạnh vỏ trứng, nhìn con vật nhỏ vừa kêu ư ử vừa giật giật cái mũi nhỏ hít hà vỏ trứng của mình. Nó dường như đang nghiêm túc đánh giá vỏ trứng, cuối cùng nhận định đây là một đồ vật mỹ vịliền liếm liếm vỏ trứng rồi rất nghiêm túc dùng chân trước ôm lấy mà gặm.
Lorant liếc mắt nhìn chú chó con đang nghiêm túc tận hưỡng mỹ thực đầu tiên của mình mà nắm chặt gói bột dinh dưỡng đã chuẩn bị cho ấu tể trong tay . Tiểu Lưu Li Băng Diễm Khuyển ăn rất ngon, không chỉ gặm hết sạch vỏ trứng của mình mà còn một hơi uống hết một chén cháo ấm áp rồi mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc chú cún con ngủ, sự hưng phấn của Lorant cũng dần dần lắng xuống.
Cậu nằm sấp trên giường, mắt chăm chú nhìn con cún nhỏ đang ngủ, cái đuôi nhỏ thỉnh thoảng lại giật giật mà không biết từ lúc nào cậu cũng đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Lorant bị cún con liếm láp đánh thức. Sau một đêm, cún con đã khỏe mạnh hơn nhiều so với lúc mới nở. Không chỉ có thể chạy loạn khắp nơi trên đất mà còn có thể nhảy lên chiếc giường cao khoảng nửa thước để đánh thức Lorant.
Lorant một tay túm lấy cái đuôi xù đang vẫy loạn cuồng nhiệt của vật nhỏ này rồi theo thói quen liếc nhìn những quả trứng bên cạnh.
Chỉ một cái liếc mắt này đã khiến cậu sợ đến run rẩy, con vật nhỏ đầu tiên nở ngày hôm qua rõ ràng đã ăn sạch vỏ trứng của mình, nhưng lúc này lại có thêm hai cái vỏ rỗng nữa.
Lorant tìm khắp phòng cũng không thấy con non đâu, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.
Ngoài cửa, Hiram đang lúng túng ngăn cản hai con chó con kêu ư ử chạy loạn khắp nơi.
Lorant nhẹ nhàng thở ra. “Làm anh giật cả mình, anh cứ tưởng hai cái nhóc con này chạy đi đâu mất rồi.”
Dù sao sân sau nhà Lorant cũng nhốt một đống lớn dị thú, dù là loài chuột Đuôi Lửa mà người thường cũng có thể đối phó, nhưng khi số lượng lớn cũng có thể dễ dàng cắn chết một con non mới nở.
“Em buổi sáng khi thức dậy nghe thấy tiếng động trong phòng anh liền qua nhìn một chút,tiếng hai đứa nhóc này cào cửa không nhỏ mà anh còn chưa tỉnh.”
Hiram vừa ngăn con chó con định lao ra cổng lớn vừa giải thích. “Sau đó em vừa mở cửa là chúng nó chạy ra, em…”
“Không sao,vừa đúng lúc, em ở đây trông ba đứa nó đi để anh đi rửa mặt rồi về chuẩn bị bữa sáng hôm nay.”
Lorant xoay người nhấc cún con đang lẽo đẽo theo chân mình lên, thả vào lòng cậu em trai đang tỏ vẻ cự tuyệt.
Hiram: Bị chó vây quanh, không biết làm sao.
Lorant vào nhà rửa mặt qua loa bằng nước lạnh. Cậu múc cháo dinh dưỡng đã chuẩn bị vào ba chiếc bát nhỏ cho ba chú cún con, còn nghiền nhỏ hai cái vỏ trứng của hai đứa mới nở sáng nay rồi trộn vào.
Vỏ trứng của con non chứa đựng chất dinh dưỡng cần thiết cho giai đoạn mới sinh của chúng. Ấu tể dị thú sinh ra trong tự nhiên dù không có thức ăn khác cũng có thể sống sót nhờ chất dinh dưỡng từ vỏ trứng cho đến khi răng và móng vuốt cứng cáp.
Nhìn ba con cún mũm mĩm nằm bò trên chậu ăn, cái đuôi vẫy loạn xạ, Lorant và Hiram cuối cùng cũng có thời gian ăn cơm.
“Anh, anh siêu lợi hại!” Hiram cầm miếng bánh mì trắng Lorant làm hôm trước chấm vào nước sốt sền sệt, mắt lại dán chặt vào ba chú cún con đang ăn song song bên cạnh bàn.
“Dị thú mà lại thân thiện với người như vậy, lớn lên còn đáng yêu nữa chứ. Nếu mang ra ngoài thì mấy đại tiểu thư ở trường em chắc sẽ phát điên lên mất!” Hiram phấn khích nói.
Con nhà nghèo sớm phải lo toan, phản ứng đầu tiên của Hiram khi thấy mấy chú cún con này là chúng rất đáng giá! Đối với những người thường vật lộn trên bờ vực đói no , một năm được ăn hai bữa thịt đã là đáng ngưỡng mộ.
Nhưng đối với giới thượng lưu quý tộc, một con sủng vật ngoan ngoãn, xinh đẹp lại dịu dàng chính là biểu tượng cho thân phận, địa vị và tài lực. Vì thế họ có thể chi trả một khoản tiền trên trời đủ cho cả gia đình người thường sống cả năm.
“Dù có bán một con 500 đồng vàng thì em đảm bảo đám đại tiểu thư kia sẽ bỏ tiền ra ngay mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái!” Hiram kích động nói.
“500 đồng vàng, muốn mua một con Lưu Li Băng Diễm Khuyển thì còn xa mới đủ.” Lorant cười nhạt, vẻ mặt vô thức có chút cao ngạo.
Vẻ mặt này Hiram đã thấy nhiều, lúc này cũng là nhìn quen nên không trách. Bất quá lúc này nghe Lorant nói, Hiram kinh ngạc trợn tròn mắt. “Không phải chứ anh, 500 vàng! Vàng đấy!” Cậu nhấn mạnh, nghi ngờ Lorant nghe nhầm thành bạc hoặc tiền đồng.
Một ổ bánh mì đen cho dù có khó ăn thì nó cũng có giá một đồng xu , một trăm đồng xu mới đổi được một đồng bạc.
Một lọ thuốc cảm đặc chế của Ain đại thúc cũng đã có giá một đồng bạc, tương tự thì một trăm đồng bạc sẽ có giá trị bằng một đồng vàng.
Học viện Kỵ sĩ trợ cấp cho cả gia đình Lorant thuê căn nhà nhỏ có diện tích khoảng 500 mét vuông này, một năm cũng chỉ tốn hai đồng vàng. Mà một căn nhà lớn như vậy, nếu mua ở khu vực xung quanh cũng chỉ cần mười mấy vạn đồng vàng.
Theo như Hiram thì lứa cún này có mười hai con, nếu mỗi con bán được 500 đồng vàng thì tổng cộng là 6000 đồng vàng. Có số tiền này, cả nhà mỗi ngày không nói là sống như quý tộc nhưng cũng có thể sống tương đối xa xỉ.
Qua một thời gian nữa, biết đâu chừng mình còn có thể mang bộ áo giáp tập sự đi tìm thợ rèn sửa chữa lại cho tốt.
“Hiram, tầm mắt em phải cao hơn chút nữa. Đám bảo bối này của anh, dưới năm vạn đồng vàng đừng ai mơ tưởng mang đi khỏi tay anh.”
Hiram ngơ ngác nhìn Lorant đầy vẻ tự tin. “Anh, anh có phải… điên rồi không… Năm vạn đồng vàng! Trước đây một học trưởng kỵ sĩ cấp bốn của chúng ta, đi Rừng Đen hơn sáu tháng cũng chỉ kiếm được hơn một vạn đồng vàng… Anh cái này…”
Lorant nghe vậy chống cằm trầm tư một chút: “Nói như vậy, năm vạn đồng vàng có phải hơi rẻ không .”
Hiram: “???” Anh trai mình có lẽ hoàn toàn điên rồi, phải làm sao bây giờ!
“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, kỵ sĩ cấp bốn cũng chưa chắc đã thắng được dị thú cấp năm đúng không.”
“Đó là đương nhiên, nhóm chức nghiệp giả mỗi khi tăng lên một cấp bậc đều là sự thay đổi long trời lở đất, năm mươi kỵ sĩ tập sự chưa chắc đã đối phó được một kỵ sĩ cấp một. Những anh hùng vượt cấp chiến đấu đều chỉ tồn tại trong lời ca của những người hát rong thôi.”
“Đến nỗi để chiến đấu với dị thú cấp năm thì kỵ sĩ cùng cấp cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể ứng phó được.”
“Vậy chẳng phải là Lưu Li Băng Diễm Khuyển sao. Chúng được anh xếp vào nhóm thú sủng cấp B, đến khi chisng trưởng thành anh cho rằng chúng nó có thể so sánh với dị thú cấp năm đến cấp bảy.”
“Liền tính chỉ là dị thú cấp năm đi, thì có một con biết nghe lời, có thể trợ giúp các chức nghiệp giả, chẳng lẽ không đáng giá năm vạn đồng vàng sao?”
“Dị thú cấp năm?” Hiram kinh ngạc nhìn mấy vật nhỏ đang ăn đến mức thở hổn hển ở bên chân: “Nếu thật sự như anh nói, không, dù chỉ có thể kế thừa lực tấn công của Lợi Trảo Lang cộng với việc có thể thân thiện với người thì đó cũng là năng lực của dị thú cấp hai rồi!”
Cậu bừng tỉnh, nhìn ba chú cún con với ánh mắt khác hẳn: “Một con thú có tình cảm và không tấn công người!”
“Em suýt chút nữa quên mất, mấy nhóc này là do Lợi Trảo Lang sinh ra…” “Hiram, em cứ chờ xem, mấy nhóc này sẽ làm thế giới này biến hóa nghiêng trời lệch đất.”