Sáng sớm hôm sau, Lorant tỉnh giấc theo đồng hồ sinh học.
Dù mấy ngày trước bởi vì chăm sóc con Lợi Trảo Lang sắp sinh mà cậu phải thức khuya, Lorant cũng không ngủ nướng được.
Ở sân sau nhà Lorant, có gần trăm cái lồng sắt nhốt vô số dị thú loại nhỏ.
Rất nhiều trong số này là do Lorant tự mình bắt ngoài tự nhiên, cũng có không ít thu mua từ các nhà thám hiểm.
Phần còn lại là những dị thú mà cậu đã gây giống trong mấy năm qua. Những dị thú này không có trí tuệ đặc biệt hay đặc tính thân thiện với người như thú sủng nên được Lorant gọi là dị thú thứ cấp.
Những dị thú thứ cấp này là sự tồn tại không thể thiếu trên con đường gây giống thú sủng .
Mặc dù số lượng ngày càng tăng, Lorant cũng chỉ có thể cố gắng hết sức thực hiện các biện pháp bảo vệ toàn diện và tiết kiệm không gian để nuôi chúng. Một khi để những dị thú thứ cấp được nuôi nhân tạo này trở về tự nhiên, Lorant lo lắng sẽ xảy ra hậu quả không thể kiểm soát.
Vì vậy, những dị thú thứ cấp này từ khi sinh ra đến khi chết đều ở lại nơi đây. Với một lượng lớn động vật cần chăm sóc thì việc dọn dẹp và cho ăn mỗi ngày là một công việc vô cùng nặng nhọc.
Mẹ thường ngày phải đến nhà bếp của Học viện Kỵ sĩ làm phụ bếp để kiếm thêm thu nhập cho gia đình, Hiram thì lại phải ở luôn tại học viện, hiếm khi về nhà.
Chỉ có một mình Lorant phải gánh vác việc chăm sóc một đống lớn thú cưng vô dụng của mình, tiện thể còn phải quét dọn nhà cửa và chuẩn bị bữa tối cho mẹ mệt mỏi khi trở về.
May mắn hôm nay có Hiram ở nhà khiến Lorant nhẹ nhàng hơn nhiều.
Là một kỵ sĩ tập sự, Hiram sáng sớm đã dậy tập thể dục buổi sáng trong sân.
Đến khi Lorant ngáp ngắn ngáp dài cùng cái đầu tóc rối bù, mắt còn chưa mở hết xuất hiện ở sân sau thì Hiram đã tập luyện xong.
Cậu đặt thanh kiếm lớn danh cho kỵ sĩ tập sự của mình dựa vào tường, xách theo cây chổi đã quét dọn hơn một nửa số lồng sắt.
Những cái lồng sắt này đều được Lorant đặt trên giá gỗ trên cao để tiện cho việc quét dọn.
Về phần việc cho ăn, Lorant đương nhiên không có điều kiện để cho ăn hằng ngày, tất cả đều dùng cùng một loại dịch dinh dưỡng dành cho dị thú nhỏ để thay thế.
Dù sao thì dược tề vừa rẻ lại vừa tiện lợi, đối với những dị thú này, thái độ của Lorant chính là chỉ cần tồn tại là được.
Dù sao mỗi lần giao phối xong đều sẽ cho chúng bổ sung dinh dưỡng, sau khi sinh sản cũng sẽ có sự chăm sóc với chế độ 'ở cữ' tương ứng.
Chỉ cần chúng còn có thể hoàn thành tốt công việc gây giống, thì không cần thiết phải cho chúng đãi ngộ quá tốt.
Nếu chăm sóc quá tỉ mỉ thì có thể dẫn đến kết quả ngược lại như đám dị thú sẽ bắt đầu có ý niệm phản kháng.
Lorant tự cảm thấy mình đã đối xử với những dị thú này khá tốt rồi. Ít nhất mấy năm nay, những con dị thú bị cậu loại bỏ khi bán đều có thể đạt được đánh giá khỏe mạnh hoạt bát, đa số thời điểm đều có giá cao hơn không ít so với giá cậu thu mua.
Cứ như vậy mà ra ra vào vào, mấy năm nay tình hình buôn bán dị thú của Lorant cũng coi như có chút lời lãi, ít nhất có thể giúp cậu tự cung tự cấp, không cần tiêu xài tiền của gia đình.
Nhưng ở trong mắt người ngoài, Lorant chỉ là một đứa phá gia chi tử không hiểu chuyện.
Đều đã mười bốn tuổi rồi, không chỉ có ở nhà không ra ngoài làm việc, còn phải bỏ tiền ra nuôi những dị thú vô dụng.
Nhưng Ruth và Hiram đều rất ủng hộ quyết định của Lorant. Tuy rằng họ cũng không rõ ý nghĩa những việc Lorant đang làm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc họ dùng hành động thực tế để ủng hộ cậu.
Ruth đã để lại một nửa diện tích căn nhà nhỏ cho Lorant bày biện những dược tề kia.
Hiram cũng không chút do dự lấy ra số điểm học tích cóp định mua mũ giáp mới của mình khi thấy con Lợi Trảo Lang. Lorant thấy Hiram đã bắt đầu dọn dẹp liền thêm chút dịch dinh dưỡng vào hệ thống cho ăn và nước tự động đơn giản mà mình chuẩn bị rồi trở về phòng.
Thành thục đập một quả trứng dị thú chưa thụ tinh không rõ tên vào nồi, Lorant đem phần mì sợi tự làm chia thành hai phần rồi thả vào trong nồi.
Ở thế giới này đa số dân thường đều dùng bánh mì đen làm lương thực chính, đó là một loại bánh mì thô ráp làm từ bột lúa mạch trộn lẫn vỏ trấu, rất khó nuốt.Những người xui xẻo đôi khi còn có thể cắn phải sạn. Hương vị thì khỏi phải nói.
Lorant lại tình cờ là người khá kén ăn và rất chú trọng đồ ăn, nên từ khi có khả năng tự chủ, cậu đã tự mày mò làm mì sợi, bánh bao để ăn.
Lúc này, một mẻ mì sợi vừa chín tới, thêm một quả trứng ốp la, rải lên hai cọng rau xanh, một bát mì nóng hổi đã sẵn sàng.
Hiram ôm bát ăn một cách thỏa mãn, nhà ăn của Học viện Kỵ sĩ tuy rẻ và nhiều, nhưng về hương vị thì quả thực kém xa món của anh trai cậu nấu.
Ngay cả tay nghề của mẹ cũng không bằng anh trai. Tuy rằng mẹ luôn khẳng định tay nghề của mình là tốt nhất.
“Mà anh nói này, sao tự nhiên em được nghỉ, tuần trước về còn bảo sắp thi mà?” Lorant vừa gắp rau xanh trong bát cho em trai, vừa hỏi.
“Tụi em được nghỉ, trường bảo tụi em đã học xong hết kiến thức lý thuyết của giai đoạn tập sự rồi, tiếp theo chỉ cần trong vòng một năm tiến đến cấp một là coi như hoàn thành giai đoạn học đầu tiên.”
“Vậy là trường đuổi em ra ngoài? Không lên được cấp thì không được về nữa?”
Trán Hiram giật giật, nổi lên một đường gân xanh nhỏ: “Tụi em gọi khoảng thời gian này là kỳ tự do tiến cấp, chứ không phải bị đuổi ra khỏi trường.”
“Vậy nếu không tiến cấp trong thời hạn thì sao?”
Động tác gắp mì của Hiram khựng lại một chút.
“Vậy thì chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tự nguyện thôi học và hoàn trả tất cả đồ vật dùng để giúp đỡ học tập mà Học viện Kỵ sĩ đã cung cấp từ khi nhập học, hoặc là phải theo yêu cầu của học viện đến một nơi nào đó làm nghĩa vụ canh gác một thời gian.”
“À.” Lorant vừa ăn vừa không chút để ý đáp.
Hiram vào Học viện Kỵ sĩ tổng cộng cũng chỉ mới bảy tháng, trong thời gian này học viện cho gia đình học viên thuê căn nhà trệt nhỏ này với giá rất thấp. Hiram còn nhận được bộ trang phục kỵ sĩ tập sự miễn phí.
Mẹ cũng tìm được một công việc phụ bếp trong Học viện Kỵ sĩ. Hơn nữa còn được trợ cấp ăn uống, miễn học phí, phí sách vở, phí dừng chân,…
Lorant đoán chừng ít nhất cũng phải ba đến năm vạn đồng vàng mới có thể 'chuộc' cậu em trai không thăng cấp kia về.
Trước ngày hôm qua, đây vẫn là một con số trên trời. Dù là khi cha Lorant còn sống, gia đình bình dân có thể miễn cưỡng coi là tầng lớp trung lưu này cũng chưa bao giờ có quá năm vạn tiền tiết kiệm.
Nhưng Lorant nghĩ đến những quả trứng trong phòng mình, lập tức an tâm. “Vậy coi như em được nghỉ đúng không, tốt quá, vừa lúc đợi ổ Lưu Li Băng Diễm Khuyển của anh nở ra em có thể giúp anh một tay.”
“Anh, anh không lo em không tiến cấp được sao?” Hiram xoa xoa mặt, đột nhiên mất cảm giác thèm ăn, tâm trạng hơi sa sút.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, dù biết trẻ con ở thế giới này đa phần trưởng thành sớm, mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu ra ngoài làm thuê tự nuôi sống bản thân. Mười bốn mười lăm tuổi có đứa đã thành gia lập nghiệp. Sau hai mươi tuổi ít nhất cũng có hai con.
Cũng chính vì vậy, Lorant mười bốn tuổi vẫn ở nhà mới bị coi là không làm việc đàng hoàng.
Vốn nghĩ anh trai sẽ lo lắng cho mình, Hiram có chút buồn rầu. Chẳng lẽ anh trai mình một chút cũng không lo cho mình sao?
“Không sao đâu, anh tin rằng thiên phú của em trai anh sẽ không đến nỗi không thể tiến cấp lên được kỵ sĩ cấp một.” Lorant nhìn cậu em trai đang ngồi đối diện đến cả mái tóc vàng óng cũng ảm đạm xuống, trông như một chú chó lớn ủ rũ, không nhịn được mà đưa tay xoa mái tóc mềm mại đó một cái.
“Lùi một vạn bước mà nói, dù em thật sự có chuyện ngoài ý muốn không thể tiến cấp, thì cùng lắm chúng ta đổi chỗ khác. Đến lúc đó anh mua một trang viên lớn, mở cửa hàng thú cưng, em với mẹ muốn giúp thì ở trong tiệm trông coi, ngày thường muốn làm gì thì làm.”
“Anh trai em tự tin có thể nuôi sống được cả nhà.”
“Xì, ai cần anh nuôi, anh cũng đừng quên, bây giờ chính em đang nuôi anh đấy !”