Cánh cổng sân vang lên tiếng gõ. Bạch Tu Niên lúc đó đang đứng trước cửa ngắm nghía người tuyết, sững người một chút rồi nghĩ thầm trong bụng: Tên nhóc Ngộ Tuế này sốt ruột thật đấy, vừa mới đi rủ người ta chưa bao lâu mà đã quay lại rồi.
Cậu mỉm cười mở cửa, định trêu chọc đôi câu, nhưng khi thấy người đứng bên ngoài, nụ cười trên môi cậu khựng lại, thoáng ngẩn người không biết phải phản ứng thế nào.
“Tần Dương? Sao ngươi lại đến đây? Tần a ma không đi cùng à?” Liên tiếp ba câu hỏi cho thấy Bạch Tu Niên bất ngờ đến mức nào khi thấy Tần Dương đến một mình. Vừa nói ra, cậu đã nhận ra sắc mặt đối phương có gì đó không ổn, đành nghiêng người nhường lối: “Vào nhà đi.”
Tần Dương cũng không khách sáo, theo Bạch Tu Niên bước vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Anh Trần đâu rồi?”
“Ở trong vườn ấy. Tuyết dày cộm mà không biết đang loay hoay gì nữa, để ta gọi hắn vào.” Rót cho khách một chén trà nóng, Bạch Tu Niên liền mở cửa sau, lôi ngay một người có đôi tai ửng đỏ vì gió lạnh vào nhà.
“Cái khăn quàng ta đan cho ngươi đâu rồi, sao không mang?” Thấy nam nhân đứng đó mặt mũi lấm lem chẳng ra hình tượng gì, Bạch Tu Niên thật sự không hiểu nổi trong đầu người này đang nghĩ gì, sao lại vụng về đến mức này cơ chứ!
“Không sao đâu, trời cũng không lạnh lắm, mà ta sợ mấy luống rau ngoài vườn bị lạnh héo nên ra xem thử thôi. Khăn đó sợ làm bẩn nên… Không dám mang.” Nói xong, Trần Độ lại nở nụ cười ngốc nghếch “thương hiệu”. Bạch Tu Niên thật sự bó tay với người này, chỉ có thể lặng lẽ chạy vào phòng, lấy khăn ra, cẩn thận quàng lại ngay ngắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT