Vừa hết mùng bảy, tuyết cũng tan biến đi không còn chút gì. Vì chuyện đó mà Bạch Ngộ Tuế mất hứng suốt một thời gian dài, cậu bé không còn cái cớ nào để gọi Lâm Niệm Viễn sang nhà chơi nữa, nghĩ đến là đã thấy tàn nhẫn rồi. 
Còn Tần Dương, người một lòng mong mỏi được dắt Bạch Tu Niên đến cửa tiệm xem thử, cuối cùng cũng được toại nguyện. Ngay sau khi biết ngày mai Bạch Tu Niên sẽ lên trấn vừa để xem địa điểm vừa tiện mua ít đồ, Tần Dương như được “nhập linh” cả ngày, nét cười trên gương mặt không hề biến mất dù chỉ một giây. 
“Bạch ca nhi, anh Trần, chính là chỗ này.” Tần Dương dẫn hai người đến trước cửa nhà Dụ Thức Uyên, đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là một khoảng sân không quá rộng. 
Bạch Tu Niên lại ra ngoài lần nữa, ước lượng khoảng cách rồi khẽ gật đầu. Tuy chỗ này không nằm giữa khu phố sầm uất, nhưng nhìn qua thì lượng người qua lại cũng khá đông. Chỉ trong chốc lát mà đã có không ít người đi qua, nếu sửa sang lại một chút, dựng thêm mái che trong sân thì không phải lo không có khách. 
Bạch Tu Niên gọi Tần Dương đến rồi nói ra suy nghĩ của mình. Sau khi nghe xong, Tần Dương nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi do dự đáp: “Chuyện này… Chắc ta phải hỏi lại Dụ tiên sinh một chút.” 
Bạch Tu Niên gật đầu đồng ý, dù sao đây cũng là nhà của người ta, nói trước một tiếng cũng là chuyện nên làm. Vấn đề địa điểm đã được giải quyết xong rồi, tiếp theo chỉ còn lại nguyên liệu, dụng cụ và tay nghề nấu nướng nữa thôi. 
“Tần quản sự có ở đây không?” Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là một giọng nam trong trẻo. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play