“Tiểu tử đó thì có chuyện gì giấu nổi chứ! Từng tuổi này rồi mà còn không lo nghĩ gì đến chuyện tìm vợ con hết.” Tần a ma lắc đầu thở dài: “Ta đây cũng lớn tuổi rồi, mấy người trong thôn cỡ tuổi ta thì đã bồng cháu từ đời nào. Mới đây nó còn thuê nhà rồi, bực không cơ chứ? Chuyện sẽ làm gì thì chưa nghĩ ra, mà cái nhà thì đã ôm về rồi!”
Ông ấy vừa nói vừa hậm hực, nghe Bạch Tu Niên nhắc đến Tần Dương là một bụng lời oán trách tuôn ra không dứt, kiếm được tiền như thế để làm gì, cưới vợ mới là việc đúng đắn.
“Tần Dương là người có chính kiến, Tần a ma phải tin y. Hơn nữa, y đi làm bên ngoài không phải cũng là vì gia đình mình đó sao.” Thật ra, trong cả thôn Bách gia cũng không có mấy ai giống như Tần Dương, có đầu óc làm ăn, biết kiếm tiền, lại hiếu thuận với cha ma. Một người vừa có năng lực vừa có lòng như thế, sớm muộn gì cũng sẽ có vợ có con thôi.
“Chẳng lẽ ta không hiểu đạo lý này sao. Chỉ là… Làm a ma, ta xót con mình thôi. Suốt ngày ngược xuôi ngoài kia, mệt mỏi cũng không có ai ở bên an ủi.” Bạch Tu Niên âm thầm gật đầu, thiên hạ có cha ma nào không như thế, mọi lo toan đều chỉ vì con cái mà thôi.
“Tần a ma yên tâm đi, Tần Dương nhất định sẽ tìm một ca nhi thật tốt. Đến lúc đó, ngươi muốn hồng bao bao nhiêu ta cũng đưa hết!” Vừa đi bên cạnh Tần a ma, Bạch Tu Niên vừa cười nói. Phái trước, nhà Lâm A Tú đã thấp thoáng hiện ra, thế nên hai người cũng khéo léo dừng câu chuyện lại, mỗi người quay trở về bên cạnh hán tử nhà mình đang bước một bước lại ngoái đầu ba lần đằng trước.
Bạch Tu Niên nắm lấy cánh tay Trần Độ, bước chân nam nhân kia dài quá nên để theo kịp, Trần Độ gần như phải bước nửa nhịp rồi dừng một chút mới được: “Ngươi đã cầm tiền mừng tuổi cho Niệm Viễn chứ?”
Trần Độ nắm chặt lấy tay đối phương, vừa chú ý mặt đất dưới chân cậu vừa trả lời: “Ta giữ trong người rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT