“Đi rồi, cũng phải thôi, sắp Tết rồi mà… Sao Dụ tiên sinh có thể cứ mãi quanh quẩn ở đây được. Ăn Tết xa nhà, dù gì cũng không dễ chịu.” Bạch Tu Niên ngồi dưới ánh nắng, gần đây mặt trời mọc ngày một muộn hơn, có hôm phải đến gần trưa mới le lói được chút ánh sáng lành lạnh. Vì thế, vào những ngày có nắng đẹp, ngoài giờ nấu nước hay nghỉ trưa, Bạch Tu Niên gần như dành toàn bộ thời gian của mình để ở ngoài trời cùng ánh nắng. 
Phải một thời gian rất lâu sau khi Dụ Thức Uyên rời đi, Bạch Tu Niên mới nghe được tin từ chỗ Tần a ma. 
Trước đây A Tú a ma từng nhắc, Dụ tiên sinh chỉ sống một mình, nên cậu cũng từng bảo y cứ yên tâm ở lại căn nhà đó, muốn ở bao lâu cũng được. Giờ nghĩ lại, người này chắc vẫn luôn mang trong mình chút nặng tình với quá khứ, dù gì Tết cũng không phải chuyện nhỏ. 
“Niên ca nhi, chuyện này e là ngươi vẫn chưa rõ đâu.” Tần a ma nhắc nhẹ cái ghế con dưới người, kéo lại gần, ghé sát tai Bạch Tu Niên thì thầm như đang kể chuyện bí mật. Bạch Tu Niên cũng bất giác vểnh tai lên theo. 
Tần a ma hạ giọng, thần thần bí bí hỏi: “Cậu có biết vì sao Dụ tiên sinh lại chịu ở lại cái nơi nhỏ bé này không?” 
“Không phải nói y đắc tội với người có thế lực trên trấn sao?” Bạch Tu Niên gãi đầu trả lời, lý do này cũng chính là người trước mặt từng nói với mình đấy chứ, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác sao?
“Trước đó ta nói như vậy là vì cũng chưa rõ đầu đuôi câu chuyện.” Chỉ là mấy hôm trước, ta cố ý nhờ Tần Dương nhà ta đi hỏi thăm về chuyện Dụ tiên sinh, ngươi đoán xem thế nào?” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play