“Thanh Nhiên à, lại mang cơm cho a cha nữa hả?” Một ca nhi mặc áo xanh, xách theo giỏ tre đi ngang qua một cửa tiệm. Mỗi trưa vào giờ này, a ma chủ tiệm đều trông thấy Trương Thanh Nhiên đi ngang qua, hơn nữa nhà cậu ấy cũng cách tửu lâu không xa, hàng xóm láng giềng ai nấy đều quen mặt. 
Vì vậy, cảnh tượng Trương Thanh Nhiên mỗi ngày mang cơm đến tửu lâu cho a cha mình đã trở nên quá đỗi quen thuộc. 
“Vâng ạ, Tô a ma vẫn chưa ăn cơm sao?” Trương Thanh Nhiên là con của Trương Lĩnh Thực, chưởng quỹ của tửu lâu Khánh Tường. Ngoại hình cậu ấy thì hoàn toàn khác xa a cha mình, vừa xinh xắn vừa sáng sủa, may mà thừa hưởng đôi mắt to tròn từ a ma, chứ nếu giống đôi mắt nhỏ của a cha thì không biết liệu cậu ấy còn cơ hội lấy chồng hay không.
“Đang định ăn đây, ngươi mau đi đi, kẻo cơm nguội mất.” Tô a ma cũng là người biết điều, chỉ hỏi han dăm ba câu là đủ, không nên làm chậm trễ chuyện cơm nước của người ta. 
Trương Thanh Nhiên cũng không vội, cẩn thận mở lớp khăn phủ trên giỏ tre, lấy ra một đĩa nhỏ điểm tâm: “Tô a ma, đây là món bánh ta tự làm ở nhà, mọi người nếm thử xem sao ạ.” 
“Ôi dào, không cần đâu, không cần đâu.” Tô a ma liên tục xua tay từ chối, nhưng Trương Thanh Nhiên lại mang gương mặt kiểu “ngươi không nhận thì ta không đi đâu”, khiến Tô a ma đành chịu thua. 
“Được rồi, được rồi, vẫn là ngươi nhớ đến Tô a ma này. Vậy ta nhận nhé, nhưng khi về nhớ ghé nhà ta lấy đĩa ha.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play