“Lạ ghê, sao cả hai đều không có ở nhà vậy nè?” Bạch Tu Niên nhìn thành viên duy nhất còn lại trong nhà, con chó cưng Đại Phú, hai đôi mắt đối đầu nhau căng thẳng như đang đấu trí. 
Dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, cậu túm lấy hai chân trước của Đại Phú, giờ lên ngang tầm mắt rồi nghiêm túc tra hỏi: “Đại Phú, nói mau, rốt cục hai đứa nhỏ đi đâu rồi? Có phải bày trò lén lút sau lưng ta không?” 
Sự nghiệp may giày bị gác lại đã lâu, gần đây có thời gian rảnh rỗi nên mới có thời gian làm lại. Hôm qua, Tần a ma còn hẹn sáng nay sẽ qua dạy cách hoàn thiện phần cuối của đôi giầy. Vậy mà cậu mới vừa sang đó chưa được bao lâu, đôi giày vừa ấm tay xong thì quay về nhà thấy vắng tanh. Sự hăm hở muốn khoe khoan cứ thế bị cảnh nhà trống rỗng dội cho một gáo nước lạnh thấu tận tim gan. 
Gần đến cuối năm, Dụ tiên sinh cũng muốn được yên tĩnh đôi chút nên đã cho học sinh nghỉ sớm, hứa sẽ mở lại lớp vào thời điểm nông nhàn. Tuy chỉ mới dạy hơn một tháng, nhưng không thể phủ nhận rằng khoảng thời gian ấy đã ít nhiều thay đổi lũ trẻ trong thôn, thậm chí cả những cha ma của chúng. 
Bạch Ngộ Tuế đã nghỉ ở nhà mấy hôm rồi, nên chắc chắn không phải đến chỗ Dụ Thức Uyên. Vậy thì, rốt cuộc hai người đó đang cùng nhau đi đâu? 
Tuy vậy, hai người kia đều không phải kiểu người vô tâm vô phế, thế mà lần này lại rời khỏi nhà mà không nói không rằng, khiến người ở lại cứ thấy bất an trong lòng. 
Thả Đại Phú tội nghiệp ra, Bạch Tu Niên ôm ba đôi giày đang đặt trên ghế lên, tỉ mỉ xem từng đôi một. Dù vẫn còn vài chỗ đường kim mũi chỉ chưa được đều tay lắm, nhưng giày rất mềm mại, lại thoải mái dễ chịu vô cùng. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play