Tiểu Thất Nguyệt sinh vào ngày cuối cùng của tháng bảy âm lịch.
Đêm trước đó, một trận mưa như trút nước kéo dài suốt đêm. Mãi đến sáng hôm sau, tiếng mưa mới ngừng. Khi ánh nắng ban mai lờ mờ chiếu tới, mặt trời đỏ rực đẩy lùi từng tầng mây, vạn trượng ráng màu tuôn trào ra, một tiếng khóc thanh thoát cũng oe oe cất tiếng chào đời.
Tiểu Thất Nguyệt đứng trước cửa sổ, nhìn cơn mưa lộp bộp trong sân, quay đầu lại hỏi mẹ: “Mẹ ơi, đêm con từ trên trời rơi xuống, mưa cũng lớn như thế này ạ?”
Nhóc con này không biết nghe được từ ai, nói rằng bé là một ngôi sao trên trời biến thành, cho nên cứ nói đến ngày sinh ra, bé lại nói là mình từ trên trời rơi xuống.
Đàm Khê Nguyệt dừng tay đang xếp quần áo, ngước lên nhìn con, nghiêm túc nói: “Đêm đó, mưa còn lớn hơn thế này rất nhiều.”
Tiểu Thất Nguyệt nghe mẹ nói, đôi mắt to cong thành hình trăng khuyết. Bé chạy lon ton về, đè lên đống quần áo rồi trèo lên đầu gối mẹ, có chút hưng phấn nói: “Thì ra lúc con còn là một bé con, con đã dũng cảm như vậy rồi. Để được gặp ba mẹ sớm hơn, mưa lớn như thế này mà con cũng không sợ, vèo một cái từ trên trời rớt vào bụng mẹ, trở thành bảo bối của mẹ và ba.”
Đàm Khê Nguyệt vuốt nhẹ mái tóc xoăn của con, dịu dàng đáp: “Đúng vậy, Ngoan bảo nhỏ của chúng ta lúc đó dũng cảm lắm. Vốn dĩ còn đang khóc oa oa, nhưng khi nắm chặt tay mẹ rồi thì liền cười, cười ngọt ngào lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play