Cô không biết đây có phải là lần đầu tiên anh thân mật với một ai không, nhưng cô có thể cảm nhận rõ sự lúng túng và vụng về của anh.

Ban đầu, anh chỉ chậm rãi ngậm lấy môi cô mà mút, đôi khi răng anh còn chạm vào môi cô khiến cô khẽ kêu lên. Ngay lập tức, anh lại ngậm lấy chỗ bị đau mà nhẹ nhàng liếm láp. Con ngươi đen nhánh của anh chăm chú dõi theo từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt cô. Dần dần, một bản năng nào đó tự nhiên trỗi dậy, sự xâm chiếm của anh từ nhẹ nhàng chuyển sang sâu sắc, mạnh mẽ và hung hãn. Cánh tay ôm lấy eo cô như muốn ép cô hòa vào thân thể anh, cho đến khi cả hai hòa làm một.

Hơi thở của Đàm Khê Nguyệt hoàn toàn bị đoạt mất, ý thức trở nên mơ hồ. Cô có thể cảm nhận được tay anh nắm chặt lấy tay cô, đặt lên tai anh. Tai anh rất nóng, nhưng không chỉ tai nóng, hơi thở anh phả vào miệng cô còn nóng hơn, và nóng hơn cả hơi thở chính là thứ đang chạm vào eo bụng cô…

Tay Đàm Khê Nguyệt đẩy vào vai anh, muốn dùng sức nhưng lại chẳng thể.

Cuối cùng, Lục Tranh cũng buộc mình dừng lại. Anh chạm nhẹ vào khóe môi cô, rồi hôn lên mắt cô một cái, sau đó ôm chặt cô vào ngực.

Ngoài cửa sổ, mưa dần tạnh. Đàm Khê Nguyệt tựa vào lòng anh, nhịp thở dồn dập của cô dần ổn định. Nhưng cơ thể anh dường như ngày càng nóng hơn. May mắn là anh không có động tác nào tiến xa hơn. Xoa xoa vết sưng đỏ nổi lên ở cổ tay cô, rồi anh nhìn cô.

Đàm Khê Nguyệt cũng muốn dùng những chuyện vặt vãnh để phân tán sự chú ý của anh: “Muỗi cắn đó. Em rất dễ bị muỗi đốt, cách lớp quần áo cũng có thể bị cắn được. Tối qua có hai con muỗi chui vào màn cắn em mấy vết sưng to.”

Đàm Khê Nguyệt có làn da rất trắng và hơi nhạy cảm, vết muỗi đốt trên người cô thường sưng to hơn bình thường và thường phải mất một hai ngày mới xẹp.

Lục Tranh nâng cổ tay cô lên, đặt vào môi, hôn nhẹ lên chỗ sưng đỏ. Trên cổ cô cũng có một vết, anh cúi người xuống, lại hôn nhẹ. Đi xuống chút nữa, ở phần cổ cũng có một vết khác. Môi anh lại dán vào cổ cô. Hơi thở của Đàm Khê Nguyệt lại trở nên gấp gáp. Anh ngẩng đầu nhìn cô từ sau gáy: “Còn chỗ nào nữa? Không phải nói có mấy vết sao?”

Đàm Khê Nguyệt siết chặt tay anh đang định đi xuống: “Không có.”

Anh búng nhẹ vào mũi cô, “Nói dối.”

Đàm Khê Nguyệt lườm anh. Lục Tranh chạm vào môi cô, tay anh lại tiếp tục đi xuống, ở chỗ mềm mại phập phồng bên cạnh sờ được một chỗ sưng đỏ tương tự, cũng là do muỗi cắn.

Biết rõ không nên, nhưng vào khoảnh khắc này, anh vẫn có chút ghen tị với hai con muỗi tối qua đã cắn cô.

Đàm Khê Nguyệt dẫm một chân lên giày anh, không dùng ít sức. Lục Tranh vùi mặt vào vai cô, không tiếng động mà bật cười.

Thì ra con thỏ khi nóng nảy cũng sẽ cắn người.

Khi Đàm Khê Nguyệt về đến nhà, trời đã tạnh mưa. Những đám mây đen trên bầu trời tan đi, để lộ bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa. Không xa xa, trên đỉnh núi treo một vệt cầu vồng. Trong không khí khắp nơi tràn ngập mùi cỏ xanh ẩm ướt.

Thẩm Nhã Bình đang dán chữ hỉ lên cửa sổ. Nhìn thấy Đàm Khê Nguyệt vào sân, chị ấy liếc nhìn phía sau cô: “Ấy, Khê Nguyệt, em không gặp anh trai em sao? Anh ấy cũng vừa về đến nhà, chị nói với anh ấy là hôm nay em ra ngoài không mang áo mưa, anh ấy quay đầu liền đi đón em.”

Đàm Khê Nguyệt đáp: “Có gặp ạ, anh ấy đang nói chuyện với Lục Tranh ở đầu ngõ.”

Mặc dù cô cũng không biết hai người có thể nói chuyện gì, và nói thế nào, nhưng anh trai cô đối với Lục Tranh nhiệt tình hơn cô nghĩ rất nhiều.

Đàm Khê Xuyên và Lục Tranh từ nhỏ học cùng nhau đến sơ trung, nhưng hai người không thân. Chủ yếu là Lục Tranh luôn độc lai độc vãng, Đàm Khê Xuyên có muốn thân cũng không thân được. Nhưng Đàm Khê Xuyên từ tận đáy lòng lại rất phục Lục Tranh, nói là sùng bái cũng không quá.

Một là vì chuyện Lục Tranh hồi nhỏ đã đánh tên ác bá trong thôn. Mặc dù người trong thôn đều nói anh đáng sợ đến mức nào, nhưng trong mắt Đàm Khê Xuyên, đàn ông nên như vậy, phải có nhiệt huyết, nắm đấm không thể lớn lên vô ích, cần ra tay thì phải ra tay.

Còn một chuyện nữa, Đàm Khê Xuyên chưa từng kể với ai. Khi anh ấy học sơ trung, đầu óc vẫn chưa phát triển, gia đình anh cũng nghèo, không một ngày nào anh ấy được ăn no, thân hình gầy gò như cây giá đỗ, gió thổi qua là có thể đổ. Bọn lưu manh cấp trên thường xuyên chặn anh ấy để đòi tiền, không có tiền thì phải bị đánh.

Có một lần anh ấy bị đánh đến mức nước mắt nước mũi chảy ra, anh ấy cảm thấy mình sắp chết. Chính Lục Tranh từ trên trời giáng xuống, một mình đối đầu với bảy tám tên côn đồ, cứu anh ấy ra. Xong việc, Đàm Khê Xuyên còn muốn nhận Lục Tranh làm đại ca, nhưng Lục Tranh căn bản không thèm phản ứng lại. Anh ấy nhiệt tình mà bị lạnh nhạt vài lần không có kết quả, cuối cùng cũng chỉ đành bỏ cuộc.

Cho nên, khi em gái anh ấy nói cô muốn kết hôn với Lục Tranh, Đàm Khê Xuyên suýt nữa nhảy cẫng lên tại chỗ. Anh ấy trăm phần trăm tán thành, cả hai tay hai chân. Sẽ không nói thì sao chứ, vợ anh ấy nói đúng, đàn ông sinh ra cái miệng, chỉ để lừa gạt người, cho nên có cái miệng đó cũng vô dụng.

Thẩm Nhã Bình trước đây chưa từng gặp Lục Tranh trông như thế nào. Chị ấy không phải người thôn Thanh Thủy, khi còn nhỏ chỉ nghe người lớn nói về một thằng bé câm suýt đánh chết người ở thôn bên cạnh. Chị ấy vẫn luôn nghĩ Lục Tranh trông hung thần ác sát, từ khi về làm dâu ở thôn Thanh Thủy, chị ấy chưa bao giờ đi qua đầu Hà Đông, chỉ vì sợ gặp phải cái người  câm đó.

Nhưng dạo này Đàm Khê Xuyên ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại về Lục Tranh, làm Thẩm Nhã Bình dần bớt đi nỗi sợ hãi bản năng đối với Lục Tranh, ngược lại còn thêm không ít tò mò về chàng rể mới của nhà họ Đàm. Chị ấy xích lại gần Đàm Khê Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Lục Tranh đưa em về à?”

Đàm Khê Nguyệt "Dạ" một tiếng.

Thẩm Nhã Bình dùng vai hất nhẹ cô, giọng điệu ám muội: “Chị đã bảo sao em mãi không về, môi em hồng hơn bình thường đấy.”

Miệng Thẩm Nhã Bình rất lanh, nói gì cũng dám tuôn ra ngoài. Đàm Khê Nguyệt sợ chị ấy còn muốn nói gì nữa, đưa đồ vật đang xách trong tay qua: “Gà quay nè, em còn mua thêm nửa cân cánh gà cho chị nữa đó.”

Mùi gà quay thơm lừng chặn đứng lời vừa định nói của Thẩm Nhã Bình. Chị ấy vui vẻ nhận lấy túi, cầm ngay một cái cánh gà bỏ vào miệng.

Thẩm Nhã Bình thích ăn, đặc biệt thích ăn thịt. Chị ấy trắng trẻo mập mạp, là kiểu người phúc hậu mà người già thích. Đàm Khê Xuyên thường nói đùa rằng chị ấy chính là Dương Quý Phi của thôn Thanh Thủy, khiến Thẩm Nhã Bình tức giận muốn đánh anh ấy nhưng lại không nỡ xuống tay.

Thẩm Nhã Bình vừa gặm cánh gà, vừa thì thầm với Đàm Khê Nguyệt: “Em đoán mẹ chúng ta bây giờ đang làm gì?”

Đàm Khê Nguyệt ở sân không thấy Cố Tuệ Anh, lại nhìn vào trong phòng: “Làm gì ạ?”

Giọng Thẩm Nhã Bình ép xuống thấp hơn: “Mẹ em đang làm chăn cho em trong phòng đó. Sáng nay em đi rồi là bà bắt đầu làm, làm cả ngày, cơm trưa cũng chẳng ăn được mấy miếng. Chị cũng không biết bà mua mấy tấm chăn đó từ khi nào.”

Tập tục ở đây, con gái đi lấy chồng, chăn hỷ đưa sang nhà chồng càng nhiều thì cuộc sống sau hôn nhân càng hòa thuận, viên mãn.

Thẩm Nhã Bình thở dài một hơi: “Mẹ chúng ta, đừng nói ở thị trấn mình, mà nhìn cả nước mà xem, cũng chưa chắc tìm được ai mạnh miệng mà mềm lòng hơn bà đâu. Lát nữa em lại nói thêm hai câu lời hay với bà, chắc chắn là không có chuyện gì đâu.”

Chóp mũi Đàm Khê Nguyệt cay cay, cô miễn cưỡng cười với Thẩm Nhã Bình: “Em vào xem sao.”

Nhà họ Đàm tổng cộng chỉ có bốn gian nhà trệt. Cố Tuệ Anh ở phòng phía tây. Đàm Khê Nguyệt dừng lại ở cửa, do dự một giây, rồi mới bước chân vào.

Bài trí trong phòng giống hệt như trước khi Đàm Thanh Sơn qua đời, ngay cả chiếc chén rượu ông dùng cũng chưa từng xê dịch. Trong phòng có chút tối, trên giường đất đầu giường đặt vài chồng chăn đã làm xong. Cố Tuệ Anh ngồi xếp bằng giữa giường đất, đang nheo mắt đối diện với chỗ cửa sổ sáng bừng để xâu kim. Xâu một lần không vào, bà đưa đầu sợi chỉ vào miệng nhấp nhấp, rồi lại ngẩng đầu lên, nhắm thẳng vào kim, coi như không thấy Đàm Khê Nguyệt bước vào.

Tính cách Đàm Khê Nguyệt giống cha cô Đàm Thanh Sơn, còn ngoại hình thì giống Cố Tuệ Anh. Khi Cố Tuệ Anh còn trẻ cũng là một đóa hoa xinh đẹp nổi tiếng cả làng trên xóm dưới. Mấy năm trước vì bệnh tình của Đàm Thanh Sơn, bà già đi nhanh hơn, tóc cũng bạc đi không ít, nhưng đôi mắt vẫn đặc biệt trong trẻo và có thần. Tuy nhiên, mấy năm nay mắt bà cũng không còn tốt nữa.

Đàm Khê Nguyệt bật đèn, ngồi vào giường đất, lấy kim chỉ từ tay Cố Tuệ Anh, nhẹ giọng nói: “Mẹ làm hai bộ đủ dùng là được rồi, không cần làm nhiều như vậy đâu.”

Cố Tuệ Anh gằn mặt lạnh lùng nói: “Con biết cái rắm!”

Đàm Khê Nguyệt lại gần Cố Tuệ Anh hơn: “Con không biết, mẹ nói cho con nghe thì con sẽ biết thôi ạ.”

Cố Tuệ Anh tức giận: “Tránh xa mẹ ra, đừng làm phiền.”

Trong sân, Thẩm Nhã Bình đứng dưới cửa sổ nghe lén một lát, đúng lúc mở miệng gọi Đàm Khê Nguyệt: “Khê Nguyệt, mau ra đây giúp chị giữ cái thang, chị muốn treo lồng đèn ở cửa. Cái lồng đèn này vừa nhìn là biết mẹ mua rồi, em xem cái chữ hỉ lớn này nè, thật là vui mừng quá đi. Chị muốn treo cái lồng đèn này cao lên chút, để cả thị trấn đều biết nhà lão Đàm ta ngày mai có hỷ sự đó!”

Cố Tuệ Anh ngại Thẩm Nhã Bình nói nhiều, gào vào trong sân: “Đồ ăn cũng không làm đóng cái miệng của con lại được!”

Thẩm Nhã Bình đáp: “Mẹ nói đúng, đúng là không đóng được thật, ai bảo miệng con ăn nhiều quá chứ.”

Cố Tuệ Anh luôn bó tay với cô con dâu lanh mồm lanh miệng này. Bà bực bội vò nhẹ mớ bông mới trong túi: “Cũng không biết lão đại lúc trước nhìn trúng nó cái gì.”

Đàm Khê Nguyệt đưa kim chỉ đã xâu sẵn cho bà, thử nói tiếp: “Con nhớ hình như lúc trước là mẹ nhìn một cái đã ưng ý, nhất định phải có chị ấy làm con dâu của mẹ mà.”

Cố Tuệ Anh dùng sức lườm cô một cái: “Cút đi, mau đi đi, đừng có lảng vảng trước mắt mẹ nữa, đứa nào đứa nấy cũng không làm ta bớt lo.”

Thẩm Nhã Bình cách cửa sổ lén nháy mắt với Đàm Khê Nguyệt, bà ấy chỉ cần chịu mở miệng mắng chửi người, khí nghẹn trong lòng có thể thoát ra một chút, từ từ rồi sẽ tốt thôi.

Có Thẩm Nhã Bình đóng vai "mặt trắng", Cố Tuệ Anh tuy vẫn không có sắc mặt tốt với Đàm Khê Nguyệt, nhưng ít nhất không còn coi cô là không khí nữa. Khi bị Thẩm Nhã Bình chọc tức đến không chịu được, bà thậm chí còn cùng Thẩm Nhã Bình mắng xối xả Đàm Khê Nguyệt vài câu. Cái sân nhỏ u ám, áp lực suốt nửa năm cũng có một vẻ náo nhiệt khác lạ.

Cuối cùng, trong phòng và ngoài phòng, trên tường, trên cửa sổ, trên cửa, ngay cả trên đống bắp chất ở góc tường, cũng đều dán đầy chữ hỉ. Cửa nhà treo lên những chiếc đèn lồng đỏ thẫm.

Đàm Khê Nguyệt nhìn khắp sân đầy màu đỏ, mới có chút cảm giác thật sự: ngày mai... cô sẽ kết hôn.

Cũng có cùng cảm giác thật sự về chuyện Đàm Khê Nguyệt kết hôn, còn có một người, đó chính là Đàm Khê Xuyên. Anh ấy nhìn thấy Lục Tranh đưa em gái mình về, mới lần đầu tiên thực sự cảm nhận được anh ấy thật sự sắp làm anh rể của Lục Tranh.

Đàm Khê Xuyên trực tiếp kéo Lục Tranh đến nhà hàng Hồng Thăng. Chuyện của Lục Tranh và em gái anh ấy tiến triển quá nhanh, đến tận hôm nay mới tìm được cơ hội cùng vị em rể tương lai này dùng bữa, nói chuyện phiếm tuy có hơi khó khăn, nhưng ít nhất cũng phải uống mấy chén, chúc mừng một chút. Tiện thể anh ấy cũng muốn thử tửu lượng và nhân phẩm của Lục Tranh.

Lục Tranh quen biết chủ nhà hàng Hồng Thăng, chủ quán đích thân ra đón người, đưa họ đến một phòng riêng không mở cửa cho khách ngoài. Sau khi gọi món, Lục Tranh lấy cớ đi vệ sinh, rồi lại ra khỏi nhà hàng.

Anh đứng ở cửa nhà hàng, châm một điếu thuốc, ngậm vào miệng, lấy lửa đốt lên. Mắt anh quét về phía góc tường ở khúc cua. Vừa ra khỏi đầu ngõ nhà Đàm, anh đã phát hiện có một chiếc xe vẫn luôn đi theo họ.

Lục Tranh đi trước vào trong xe lấy một túi tài liệu, sau đó không nhanh không chậm đi tới. Anh nhìn thấy người đang nép sau góc tường, nheo mắt lại, lười biếng phả một làn khói thuốc về phía anh ta.

Lâm Thanh Hòa bị sự xuất hiện đột ngột của Lục Tranh làm giật mình, lại bị khói thuốc xộc thẳng vào mặt làm ho sặc sụa.

Anh ta từ khi biết Đàm Khê Nguyệt lại sắp kết hôn đã hai ngày không ăn được miếng cơm nào. Anh ta trước đây đã dùng mọi thủ đoạn, quỳ xuống sám hối, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, thậm chí lấy công việc và người nhà cô ra uy hiếp, vẫn không thể thay đổi được việc cô kiên quyết ly hôn.

Ly hôn thì ly hôn, anh ta đã chiều theo ý cô. Anh ta phải cho cô biết, một người phụ nữ đã ly hôn, lại ở trong thôn, ai sẽ cưới cô? Cô sẽ không đến nỗi đồng ý gả cho lão già bốn năm chục tuổi để làm mẹ kế cho người ta. Anh ta tin rằng chỉ cần mình thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, tỏ vẻ lấy lòng, đợi bệnh trên người anh ta chữa khỏi, anh ta nhất định có thể cưới lại cô về.

Anh ta đâu ngờ cô lại tái hôn nhanh như vậy, anh ta nằm mơ cũng muốn biết người cô kết hôn là ai, ai dè lại là một thằng câm.

Cô liều mạng rời bỏ anh ta, chỉ để gả cho một thằng câm không nói được. Anh ta rốt cuộc có điểm nào thua kém một thằng câm chuyên sửa xe chứ?

Lâm Thanh Hòa thấp hơn Lục Tranh nửa cái đầu, anh ta dù có cố gắng ưỡn ngực cũng không thể nhìn thẳng vào anh, chỉ có thể bị anh nhìn xuống. Anh ta cố gắng giữ vẻ khí thế, mở miệng nói: “Thằng câm kia, mày đừng tưởng mày kết hôn với Khê Nguyệt là có thể sống cả đời. Tao là vì nguyên nhân bất đắc dĩ mới chia tay với cô ấy. Đợi tao giải quyết xong mọi chuyện bên này--”

Lục Tranh lười biếng không muốn nghe anh ta nói nhảm, chân anh nhấc lên, còn chưa kịp đá, Lâm Thanh Hòa vội vàng lùi lại, không đứng vững, liền ngã sấp mặt xuống đất.

Lục Tranh khinh thường "khịt" một tiếng.

Lâm Thanh Hòa chống bàn tay xuống đất, cố gắng mấy lần cũng không thể đứng dậy. Anh ta đành phải nâng cao giọng để lấy thêm dũng khí: “Mày không tin thì đi hỏi cô ấy đi, trước đây cô ấy đối xử với tao tốt đến mức nào! Cô ấy đối xử với tao tốt như vậy là vì thích tao, yêu tao! Cô ấy đời này đều không thể quên được tao! Mày cứ chờ mà xem, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ ly hôn với mày, rồi lại quay về tìm tao! Mày một thằng câm không nói được, có thể cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp gì chứ?”

Lục Tranh lạnh mặt, trực tiếp ném túi tài liệu vào người anh ta. Ảnh chụp trong túi tài liệu vương vãi khắp đất.

Lâm Thanh Hòa nhặt ảnh chụp lên xem, mặt anh ta lập tức trắng bệch như tờ giấy, tất cả đều là ảnh anh ta đi quán bar tìm gái.

Lục Tranh nửa ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn anh ta. Lâm Thanh Hòa không kiểm soát được mà co rúm lại. Lục Tranh lấy điếu thuốc từ miệng xuống, miết điếu thuốc từ tóc Lâm Thanh Hòa từ từ dập tắt xuống đất, sau đó cầm một tấm ảnh vỗ vỗ vào mặt anh ta. Anh muốn nói, nếu anh ta còn dám xuất hiện, anh không ngại gửi một bản những bức ảnh này đến bệnh viện của anh ta, để đồng nghiệp và lãnh đạo anh ta đều thấy, anh ta là người hay là quỷ.

Lâm Thanh Hòa nhìn thấy sự hung ác trong mắt Lục Tranh, suýt chút nữa không tè ra quần vì sợ hãi. Anh ta vội vàng hoảng hốt nhặt tất cả ảnh chụp, vừa lăn vừa bò chạy trốn. Đây tuyệt đối không phải là người mà anh ta có thể dây vào.

Mặt trời lặn về phía tây, ráng mây đỏ rực cả bầu trời. Thôn Thanh Thủy, từng nhà đều bốc lên khói bếp lượn lờ, mùi cơm thơm thoang thoảng khắp nơi. Đàm Khê Nguyệt ngồi bên bếp, thêm củi vào bếp lửa, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Hiện tại trời quá nóng, chỉ cần động đậy một chút là có thể ra mồ hôi ướt đẫm.

Bữa tối có gà quay cô mang về, cô lại nấu nồi chè đậu xanh. Chị dâu đang hấp bánh bao. Lát nữa cô sẽ ra vườn rau hái chút rau, làm thêm hai món rau chay nữa là ổn.

Cô vừa ngẩng mắt lên, nhìn thấy một người đứng ở cổng sân, đang nhìn vào trong. Đàm Khê Nguyệt nhận ra anh ta, là một trong số những người bị Lục Tranh đá ra khỏi phòng lúc nãy.

Phùng Viễn nhe răng cười với Đàm Khê Nguyệt, lớn tiếng nói: “Chị dâu, em tên là Phùng Viễn, anh Lục kêu em tới.”

Đàm Khê Nguyệt cũng cười với anh ta, vừa đi về phía cổng sân vừa hỏi: “Có chuyện gì không em?”

Phùng Viễn đưa hai tay đầy ắp đồ vật qua: “Anh Lục và anh Khê Xuyên bây giờ đang uống rượu ở nhà hàng Hồng Thăng. Anh Lục bảo em mang mấy món ăn về cho gia đình. Còn có một hộp thuốc nữa, cũng là anh Lục bảo em mang cho chị dâu. Thuốc này rất công hiệu, nếu bị muỗi cắn, bôi vào là có thể xẹp sưng và hết ngứa ngay.”

Mặt Đàm Khê Nguyệt không rõ ràng mà đỏ bừng. Cô hai tay nhận lấy đồ vật, nói với Phùng Viễn: “Phiền em quá, còn phải chuyên môn đi một chuyến. Mau vào nhà ngồi một lát, ăn miếng dưa hấu, mới vớt từ giếng lên đó.”

Phùng Viễn vội xua tay: "Không được không được, em đi liền đây." Vừa nói, anh ta đã nhảy lên xe máy: “Chị dâu, em đi nhé.”

Đàm Khê Nguyệt còn chưa kịp nói gì, xe máy đã chỉ còn là một cái bóng.

Thẩm Nhã Bình nghe thấy tiếng động, từ trong phòng ra, hỏi: “Ai vậy em?”

Đàm Khê Nguyệt đáp: “Anh trai em tối không về ăn cơm, anh ấy và Lục Tranh đang uống rượu bên ngoài, bảo người mang mấy món ăn về.”

Thẩm Nhã Bình che miệng cười, trực tiếp vạch trần cô: “Anh trai em ở ngoài uống rượu khi nào thì nhớ nhà chứ? Chắc chắn là Lục Tranh bảo người mang về, chắc cậu ấy sợ em nấu cơm vất vả đó. Lục Tranh này được đấy, bây giờ đã biết xót vợ rồi.”

Đàm Khê Nguyệt không để ý đến lời trêu chọc của Thẩm Nhã Bình, nếu không chị ấy sẽ càng nói càng hăng say. Cô xách đồ vật vào phòng, đặt đồ ăn lên bàn cơm, rồi mở chiếc túi giấy nhỏ đựng thuốc ra xem. Bên trong, ngoài một hộp thuốc mỡ, còn có một tờ giấy được gấp lại.

Đàm Khê Nguyệt lấy tờ giấy ra, mở ra, mặt cô "oanh" một tiếng, nóng bừng.

Trên tờ giấy viết một hàng chữ bay bổng: 【 Tối nay em tự bôi trước, tối mai anh sẽ bôi cho em 】

Đàm Khê Nguyệt nhớ lại vị trí mà tay anh cuối cùng đã dừng lại.

Anh định bôi chỗ nào…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play