Đôi mắt anh còn đen hơn cả màn đêm vô tận này.
Đàm Khê Nguyệt xoa xoa khóe mắt dài hẹp của anh, khẽ kiễng chân, môi cô cũng theo đó mà chạm lên, chỉ chạm một chút rồi lại rời đi. Cô lại cúi xuống, hơi thở mềm mại lướt qua môi anh, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Xem ra anh thích gọi là anh Lục Tranh.”
Yết hầu Lục Tranh chậm rãi cuộn lên, mắt đen tụ gió lốc.
Hàng mi Đàm Khê Nguyệt cong cong, cô cười với anh, giống như một tiểu hồ ly quyến rũ mà không tự biết.
Lục Tranh buông lỏng kiềm chế cô, tay rời khỏi eo cô, sờ lên đôi mắt cong cong như trăng non của cô. Đàm Khê Nguyệt nắm đúng thời cơ, lách người thoát khỏi vòng tay anh. Lục Tranh như đã đoán trước, cũng không ngăn cản, chỉ tùy tay kéo xuống chiếc khăn buộc tóc bằng lụa của cô.
Mái tóc đen như lụa đen đổ xuống. Đàm Khê Nguyệt quay người nhìn anh, vừa lạ lẫm vừa bực bội, mặt ửng hồng.
Lục Tranh buộc chiếc khăn lụa màu hồng nhạt vào cổ tay phải, còn thắt một nút lỏng lẻo. Anh giơ cổ tay lên vẫy vẫy về phía cô, ý muốn nói: “Muốn thì tự mình đến lấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play