Mãn Bảo gãi đầu nói: “Cứu hắn là Bạch Thiện mà, ta và mấy người Kỷ đại phu đều là đại phu, trị bệnh cứu người chính là chức trách của chúng ta, mà Quý gia cũng đã thanh toán rất nhiều tiền khám bệnh.”
Ngụy Đình nói: “Sao phải phân chia rạch ròi như vậy? Chúng ta đều biết, nếu không phải lúc trước có ngươi cầm máu, thì bây giờ Quý Hạo đã thành nắm đất rồi. Đã thế lúc hắn nằm dưỡng thương còn ngứa mồm, nên tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn thấy có lỗi.”
Mãn Bảo nghĩ một hồi mới nhớ ra chuyện đó, không để ý khoát tay: “Ta còn tưởng là chuyện gì, nếu ngươi không nhắc thì ta cũng quên rồi.”
Ngụy Đình liền cười, “Vậy là tốt rồi, ta đã bảo ngươi là người hào phóng mà, sẽ không tính toán chi li mấy việc này. Bao giờ ta sẽ nói với hắn, chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Bạch nhị lang nghe thế thì lén đưa chân đá Mãn Bảo, Mãn Bảo cũng nhủ thầm trong lòng: Ai muốn làm bạn với hắn?
Chẳng may hắn lại gặp rắc rối rồi liên lụy đến bọn họ thì sao?
Có điều Mãn Bảo không nói ra, cũng không gật đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play