Buổi tối, sau khi tắm rửa xong xuôi, Bạch Thiện và Mãn Bảo bất giác chạy tới thư phòng tìm một quyển ‘Thuyết Văn Giải Tự’ ra suy xét, Bạch nhị lang cũng lặng lẽ chạy vào.
Ba người châu đầu ghé tai thì thầm, Bạch Thiện và Bạch nhị lang đều cảm thấy viết ra một loại chữ chỉ mình đọc hiểu thật uy phong, Mãn Bảo cũng cảm thấy như vậy, cho nên cho dù nàng không cần lo người khác xem trộm nhật ký của nàng, nhưng cũng tham gia nghiên cứu cùng.
Bạch nhị lang vừa ngồi suy nghĩ cùng bọn họ xem làm thế nào có thể biến một chữ thành chữ chỉ bọn họ có thể xem hiểu, vừa hỏi Bạch Thiện và Mãn Bảo, “Các ngươi còn chưa nói cho ta biết các ngươi kết thù với phủ Ích Châu vương lúc nào.”
Bạch Thiện nói: “Dù sao cũng kết thù rồi, sau này ngươi cứ cách xa nhà bọn họ ra là được.”
Bạch nhị lang cạn lời: “Nói cứ như ta muốn gần nhà bọn họ là có thể gần được ấy, nhà ta không quyền không thế, có quăng tám sào đến vương phủ cũng không tới.”
Bạch Thiện và Mãn Bảo nghĩ thấy cũng đúng, không bận tâm đến hắn nữa.
Ba người lật xem ‘Thuyết Văn Giải Tự’ cả buổi cũng chẳng nghĩ ra phương pháp hay gì, vì thế quyết định về phòng đi ngủ... Nhưng tất nhiên là không ngủ rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT