Mãn Bảo khó hiểu nhìn Bạch Thiện.
Bạch Thiện nhìn nàng, trong mắt không kìm được ý cười, nói: “Ngươi đừng ngốc thế, giá cao là do mấy cửa hàng đó độn giá lên thôi, nếu hắn thật sự có thể bán được 800 lượng thì sẽ không chỉ đặt ở đó mà không bán đi đâu.”
Lúc này Mãn Bảo mới nghĩ tới điểm này, ảo não nói: “Thôi rồi, bị tiền làm cho ngu người.”
Bạch nhị lang bên cạnh cũng cố hết sức cười toe, hỏi: “Ngươi mua hai chậu hoa này hết bao nhiêu tiền? Đừng để lỗ vốn đấy nhé.”
Chu Lập Quân cũng lo lắng nhìn Mãn Bảo.
Mãn Bảo nói: “Không tốn bao nhiêu, nhưng ngươi nói ta mới nhớ, cho dù nó không đến 800 lượng thì chắc chắn cũng sẽ không rẻ gì, nếu không chủ quán dám để giá 800 lượng ư?”
Bạch Thiện lại có quan điểm khác, “Không phải Chu tứ ca đã nói rồi sao? Độn giá lên trời, vật hiếm thì quý, đặc biệt là mấy thứ như cây hoa. Vốn dĩ cả thành Ích Châu chắc cũng chỉ có một chậu mẫu đơn trắng, ai ngờ ngươi lại lấy ra hai chậu, thế là thành ba chậu rồi, hoa mẫu đơn trắng hiếm lạ cũng trở nên không hiếm lạ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT