Mãn Bảo lấy một thỏi bạc trong túi đặt lên bàn, nói: “Con bỏ tiền mua, cũng không cần dược nông tự vào thành, nếu tìm được dược liệu mới thì bảo người mang vào cho con là được, con tài trợ tiền đi. Hai cây hoặc hai miếng dược liệu sống tính là một phần, con mua với giá một cân dược liệu đã bào chế.”
Lão Trịnh chưởng quầy kinh ngạc nhìn Mãn Bảo, “Này thì lỗ to, có một số dược liệu còn rất đắt nữa, sao con cứ muốn mua dược liệu chưa bào chế thế?”
Lão Trịnh chưởng quầy nói: “Con là đại phu, không phải thương nhân bán dược, càng không phải nông dân trồng dược, con chỉ cần biết phân biệt dược liệu đã bào chế là được.”
Mãn Bảo lại lắc đầu, “Nhưng nếu có một ngày không có dược liệu đã bào chế cho người dùng thì sao ạ? Người phải tự đi hái thuốc, tự đi bào chế. Nhà ngũ tẩu con ba đời đều vậy.”
Lão Trịnh chưởng quầy cười nói: “Sau này con cũng có rất nhiều cơ hội, hà tất phải nóng lòng lúc này?”
Ông thật sự cảm thấy Mãn Bảo không cần phải phí số tiền này, đừng thấy một thỏi bạc nàng lấy ra lúc này có vẻ nhiều, nhưng trong thiên hạ này có nhiều loại dược liệu như vậy, càng có không ít dược liệu quý, người ta tùy tiện lấy ra mấy thứ là tiêu hết thỏi bạc này rồi.
Đây là cái động không đáy, nàng đào cái động này, về sau không biết phải bỏ bao nhiêu bạc đi lấp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play