Cho dù Lưu Quý không tình nguyện lắm thì cũng phải nghe lời Đại Cát.
Hắn đưa liềm cho Đại Cát, sau đó quay về tìm xe ngựa.
Đại Cát giơ tay vợt liềm, chém đứt một số cành mận gai châm chích, Bạch Thiện và Mãn Bảo cũng cầm một nhánh cây chẳng biết kiếm từ đâu ra, gạt các cành mận gai sang hai bên để dọn đường đi tiếp.
Chu tứ lang còn nhanh nhẹn hơn Đại Cát, dù sao hắn cũng quen làm việc nhà nông, thoắt cái đã chặt được một đống cây cỏ ngáng đường, còn tiện chân đá nó sang bên cạnh.
Đường huyện lệnh đi đằng sau Bạch Thiện và Mãn Bảo, nhìn bọn họ làm với vẻ rất hứng thú: “Trông tháo vát phết nhỉ, sao nào, hai đứa từng làm rồi hả?”
Mãn Bảo gật đầu, “Bọn muội có nông trang nhỏ của mình, trước kia còn phải xuống ruộng làm việc ấy, chút chuyện nhỏ này không tính là gì.”
Đường huyện lệnh nhìn động tác ngày càng thành thạo của bọn họ, khẽ gật đầu: “Đã nhìn ra.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play