Hắn nói: “Núi Đại Hổ rất lớn, nó không chỉ có một hai ngọn núi, mà bọn tôi cũng không biết phu thê Chu Ngân bị ngộ hại ở đâu. Nhị Cát từng nói, đồ được gói trong một cái bọc nhỏ, bọn họ dùng giấy dầu bọc cẩn thận, đồ không to, mà trong núi có không ít dã thú, cây cối um tùm, rất khó tìm.”
Đến hôm nay Chu tứ lang mới biết vẫn luôn có người lên núi Đại Hổ tìm đồ, bèn nhìn Lưu Quý bằng ánh mắt nhìn tên thiểu năng: “Hóa ra ngươi biết núi Đại Hổ lớn à?”
Lưu Quý liếc mắt nhìn Chu tứ lang, im lặng không đáp.
Ngay đến Bạch Thiện cũng rất ngạc nhiên, “Lưu Quý ca, hóa ra huynh về đây không phải để quản lý thôn trang ạ?”
Lưu Quý hơi khom lưng cười: “Tiểu nhân cũng quản lý thôn trang, chỉ có những lúc vắng người mới lên núi tìm kiếm thôi.”
Đoàn người gian nan đi lên phía trước một đoạn, liền thấy có một con đường nhỏ còn sót lại dấu vết người đi qua.
Đường huyện lệnh kinh ngạc nhướng mày, Chu tứ lang nói: “Chính là con đường này, ngày xưa nó to hơn nhiều, bây giờ đã mọc đầy cỏ dại và bụi gai. Cũng chỉ có thôn dân bên kia nếu muốn đến huyện thành nhanh hơn mới chọn đi con đường này, nhưng xe không đi vào đây được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play