Mãn Bảo nhìn về phía hắn.
Chu tứ lang nhìn trái ngó phải, ra vẻ thần bí hỏi, “Mãn Bảo, muội thấy ta chuyển hết dược liệu còn thừa nhà mình lên đây bán có được không?”
“Hình như nhà mình cũng không còn thừa nhiều dược liệu lắm mà?”
“Đúng là không nhiều, nhưng chúng ta có thể trồng thêm,” Chu tứ lang nói: “Gừng có thể trồng ở vườn rau, cũng có thể trồng trên đất cát, trong thôn có không ít ruộng cạn không trồng được lúa mạch, mà trồng cây đậu cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu, trồng gừng là hợp lý nhất.”
Hắn nói: “Mấy năm nay vì nhà chúng ta trồng gừng kiếm được tiền mà trong thôn cũng có không ít nhà muốn trồng gừng theo. Ta để ý rồi, bên Ích Châu này còn dùng gừng nhiều hơn cả huyện La Giang chúng ta.”
Mãn Bảo bất đắc dĩ nói: “Tứ ca, gừng còn thích đất màu mỡ hơn cả cây đậu, huynh lấy ruộng cạn để trồng gừng...”
“Dù sao cũng không phải nhà chúng ta trồng, bao giờ nhà bọn họ gieo, sẽ vì kiếm tiền mà tự mình bón phân thôi,” Chu tứ lang nói: “Nhưng quan trọng là giờ vẫn còn sớm, ta về nhà nói một tiếng thì sẽ kịp trồng một vụ, đến mùa đông là có thể thu hoạch được, đến lúc đó ta có thể thỉnh thoảng kéo một xe lên đây bán.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT