“Một là tuổi hắn còn nhỏ, năm nay mới mười hai tuổi, mà thiếu niên thì kiêu ngạo một chút cũng không sao, quan trọng là có tài; thứ hai là quê hắn ở Quan Nội Đạo.” Lan Thành nói: “Mấy năm nay, Quan Nội Đạo đã nhân lúc Ích Châu ta gặp lũ mà cướp đi không ít hạt giống tốt.”
Mặt Trang tiên sinh không đổi sắc, nói: “Nói đến cùng, vẫn là có người khiến bọn họ lạnh lòng, chứ không ai lại muốn rời quê hương đến nơi xa cầu học chứ?”
Lan Thành cụp khóe mắt ửng đỏ, đè suy nghĩ trong lòng xuống, nói: “Chúng tôi chỉ là một đám nghèo dạy học, có thể làm gì đây?”
Trang tiên sinh không đáp.
“Tóm lại,” Lan Thành cố nén suy nghĩ trong lòng, cười nói với ông: “Hắn trúng tuyển là quang minh chính đại, huynh cứ yên tâm.”
Trang tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Thế thì tốt.”
Lan Thành cười nói: “Nhưng tôi thấy người đệ tử này của huynh cũng rất kiêu ngạo, huynh cũng nên bảo ban hắn, bảo hắn vào trường phủ thì điệu thấp một chút, chớ làm học quan và học sinh khác bất mãn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play