Trang tiên sinh nhìn hai đứa trẻ ngây thơ, thở dài nói: “Thầy biết các con đang nghĩ gì, muốn nhờ Ngu huyện công đứng ra giúp thầy, nhưng dựa vào đâu chứ?”
Bạch Thiện nói: “Trông Ngu huyện công có vẻ là người chính trực.”
Mãn Bảo gật đầu, “Người chính trực gặp chuyện bất bình chẳng phải sẽ lên tiếng bênh vực người bị hại sao?”
“Lời này không sai,” Trang tiên sinh nói: “Nếu sớm hơn mười năm, dù chỉ năm năm thôi, khi đó tuổi Ngu huyện công còn chưa cao, cũng đang còn tại vị, thầy nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nhưng bây giờ ông ấy đã cao tuổi như vậy, lại đã về hưu...”
“Chuyện đã qua hơn hai mươi năm rồi, thầy không có bằng chứng xác thực để chứng minh sự trong sạch của mình, các con đều đã đọc sách luật rồi, phải biết rằng, phá án chú trọng chứng cứ, chứ không phải suy đoán,” Trang tiên sinh nói: “Tình cảm có nông sâu, nhưng chứng cứ thì không có. Ngu huyện công sẽ không dựa vào mỗi lời nói của một mình ta mà tin ta, muốn điều tra rõ chuyện này quá khó, quá rườm rà, mà ông ấy đã quá già rồi.”
Trang tiên sinh thở dài, cho nên Ngu huyện công chưa chắc đã lo chuyện này, hơn nữa, “Thầy cũng không muốn vì chuyện này mà làm phiền Ngu huyện công quá nhiều.”
Trang tiên sinh cười nói: “Danh dự tuy trọng, nhưng với ta mà nói đã sớm như mây bay, các con cũng phải nhớ kỹ, sau này đừng vì chuyện này mà hao tâm tổn trí nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play