Mãn Bảo và Bạch nhị lang ngoan ngoãn ngồi im, lúc này Bạch Thiện mới hắng giọng nói: “Ta thấy muốn rửa oan cho tiên sinh thì có hai cách, một là tìm ra người năm xưa ăn cắp thơ của tiên sinh, bắt hắn công khai thừa nhận chuyện này; hai là để Trần Phúc Lâm tự mình thừa nhận chuyện này.”
Mãn Bảo: “Trần Phúc Lâm đâu có ngốc, sao hắn lại tự dưng thừa nhận?”
Bạch Thiện: “Chúng ta có thể dụ hắn nói ra mà.”
Bạch nhị lang hỏi: “Có phải giống như trong truyện kể không?”
Bạch Thiện gật đầu, “Cũng gần như vậy, đến lúc đó chúng ta có thể tìm Khương tiên sinh làm chứng, nào, chúng ta hãy thử hình dung trước xem khi gặp hắn thì phải nói thế nào mới có thể dẫn dụ hắn nói ra.”
Trang tiên sinh đang suy ngẫm đôi điều, định ra ngoài hít thở không khí thì vừa hay nghe được mấy câu này, ông lắc đầu, xoay người định đi, nghĩ bụng cứ để bọn họ đụng phải tường rồi sẽ biết.
Nhưng vừa nghĩ đến kẻ thù của bọn họ, ông liền hít sâu một hơi, rồi lại xoay người lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT