Bạch Thiện đau lòng nhìn tiên sinh nhà mình, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh có hận tiên sinh của người không?”
Trang tiên sinh khựng lại một chút rồi cười nhạt: “Lúc sự việc xảy ra thì có hận, nhưng Hoàng tiên sinh đã chăm sóc ta rất nhiều, lúc đó sau khi nhận được câu trả lời từ trường học, thì ta đã không nói chuyện này ra. Ta nghĩ, cho dù không có suất bảo đảm, thì ta tự đi thi cũng được. Kết quả không ngờ, trong trường học có vài lời đồn không hay, nói ta nhận tiền của nhà họ Trần nên mới nhường chỉ tiêu đó, điều này rõ ràng là không công bằng với các học sinh khác, cuối cùng trường học quyết định loại bỏ suất tiến cử thi tuyển của ta.”
Ba đệ tử nhìn tiên sinh của mình bằng ánh mắt xót xa.
Trang tiên sinh thấy vậy thì cười, giơ tay vỗ đầu nhỏ của bọn họ, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, nhắc lại những chuyện này ngoài việc có chút xấu hổ vì vạch áo cho đệ tử xem, thì trong lòng ông vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng, “Năm đó vi sư còn rất trẻ, ngạo khí trong lòng rất lớn, ta cảm thấy nếu ở lại trường phủ, năm sau trường học chưa chắc đã đưa chỉ tiêu thi tuyển cho ta, cho nên ta liền rời trường phủ, trở về huyện La Giang, tham gia kỳ thi được tổ chức ở Miên Châu trước, giành được suất thi tuyển năm sau.”
“Lúc đó ta lại gặp Trần Phúc Lâm,” Trang tiên sinh lắc đầu, cười trừ: “Quan hệ giữa ta và hắn khi ở trường phủ bình thường, tuy hắn lớn tuổi hơn ta, nhưng vì xuất thân giàu sang, nên ở một vài việc ta đã quan tâm hắn hơn chút, lại không ngờ...”
Không ngờ mình lại bị người ta để ý đến vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT