Hoàng hậu liếc nhìn hắn, biết tại sao hắn lại nói như vậy, nói cho cùng vẫn là vì hắn có được ngôi vị hoàng đế này bằng một cách không được quang minh chính đại cho lắm, nên rất để ý đến danh tiếng.
Hắn muốn có trống Đăng Văn để minh oan cho bản thân, cũng cần trống Đăng Văn để chắn trước mặt mình.
Hoàng hậu thở dài, nói: “Nếu có thể miễn trượng cho họ thì tốt.”
Hoàng đế hừ một tiếng: “Trừ khi họ lập được đại công, nếu không trẫm lấy đâu ra cớ để miễn cho họ? Nếu cứ tùy tiện tìm cái cớ mà miễn cho, sau này thiên hạ chẳng phải sẽ loạn hết sao?”
Hoàng hậu suy nghĩ rồi không nói gì.
Hoàng đế thấy nàng ưu sầu, liền nắm lấy tay nàng hỏi: “Vẫn còn lo lắng về chuyện của hai hoàng nhi?”
Hoàng hậu khẽ giật khóe miệng, nhưng phát hiện mình không cười nổi, nước mắt lại chợt rơi xuống, nàng lau nước mắt rồi nói: “Bệ hạ, đợi qua lễ mừng thọ của thái hậu, hãy để tam lang xuất kinh đi nhận đất phong đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play