Ân Hoặc cười nói: “Thân thể ngươi khỏe mạnh, đầu óc minh mẫn, hẳn là đọc sách phải không khó mới phải.”
Bạch nhị lang: “Không khó mới lạ đó, trên đời này không còn việc gì khó hơn đọc sách.”
Mãn Bảo: “Ngươi xuống ruộng rải lúa mạch với cấy lúa cũng nói như vậy, trên đời này không có việc gì khó hơn làm ruộng.”
Bạch nhị lang dựa vào ghế nằm, vừa đung đưa vừa nhắm mắt lại, coi như không nghe thấy lời nàng nói.
Ân Hoặc thấy vậy thì cười, cũng học theo hắn, dựa hẳn cả người xuống, ghế nằm liền đung đưa qua lại. Hắn quay đầu, nhìn qua Mãn Bảo hỏi Bạch Thiện: “Trước khi ăn cơm ngươi còn định hỏi gì ta đúng không?”
Bạch Thiện liếc nhìn Mãn Bảo, thấy nàng không phản đối mới hỏi: “Nếu như không khí ở Quốc Tử Giám đã tốt lên rồi, vậy tại sao không khí ở kinh thành vẫn chưa tốt? Chẳng phải con em quan ngũ phẩm trở lên đều có thể nhập học ư?”
“Nhưng có chỉ tiêu,” Ân Hoặc cười nói: “Như phụ thân ta, ông ấy là Kinh Triệu Doãn tam phẩm, có hai chỉ tiêu nhập học Quốc Tử Học, nhưng nhà ta chỉ có một mình ta là con trai, cho nên vẫn còn một chỉ tiêu trống, có thể để lại cho cháu ngoại sau này, hoặc là con cháu trong tộc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT