Edit Ngọc Trúc

Thanh Lương là thứ tốt, Kỷ Hành Ước bắt được từng này gà rừng, vốn dĩ mấy con gà rừng hoang dã này rất khó nuôi sống, nhưng sau khi cho ăn Thanh Lương, lông mượt da bóng, linh hoạt hơn hẳn lúc còn ngoài hoang dã.

Chẳng mấy ngày, gà rừng bắt đầu đẻ trứng.

Lứa gà rừng ăn Thanh Lương này đẻ trứng vừa thơm vừa sạch, Úc Trưng ăn hai lần, lại cho phòng bếp nấu một nồi canh trứng gà rừng với cải trắng chia cả phủ, phần còn lại đều để lại cho A Bao.

Trẻ con đang tuổi lớn, ăn được chút đồ tốt.

Thời tiết càng lúc càng nóng, dẫu có ở trong núi thì trưa nắng cũng khiến người ta nghẹt thở.

Thân thể Úc Trưng không tốt, không dám theo mọi người đi bơi, chỉ có thể ngồi dưới mái hiên hóng gió.

Thân thể hắn yếu, có thể là do xuyên qua, cũng có thể là do thân thể này dần bị cải tạo, ngày càng giống với thể trạng nguyên bản.

Trời nóng, cây cối bên ngoài cũng không mọc nổi, nhất là Thanh Lương, mỗi ngày đều bị nắng thiêu đến khô quắt.

Úc Trưng chỉ đành sáng sớm và chiều tối đều ra tưới nước cho đám Thanh Lương ấy.

Thanh Lương dường như không chịu được úng, không mấy ngày đã héo mất vài bụi, hắn nhổ thử một gốc lên thì thấy rễ bên dưới đã thối rụng.

Hồ Tâm Xu đến tìm hắn uống rượu, kể chuyện trên núi: “Không chỉ chỗ ngươi, Thanh Lương trên núi cũng chết cả một mảng lớn.”

“Một mảng lớn?”

“Ừ. Sau khi ngươi trồng, viện trưởng Nhai Trần Tử cũng bắt tay vào nghiên cứu cách gieo trồng, ban đầu trồng có vẻ ổn, ai ngờ bây giờ cũng chết gần hết, cả Ấp Lai Thư Viện đều biết chuyện.”

“Trên núi Thanh Lương cũng chết vì úng sao?”

“Chắc là bị nóng chết, ta thấy cũng giống chỗ ngươi.”

“Hắn có nghĩ ra cách gì chưa?”

“Nếu có cách thì đã chẳng để chết sạch như thế.”

Úc Trưng nghĩ vậy cũng phải, liền nhẹ nhàng thở ra.

Hồ Tâm Xu kéo hắn tiếp tục uống rượu: “Đừng buồn quá, ngươi trồng nhiều như vậy, thế nào chẳng còn vài cây sống sót.”

“Không chắc đâu, nếu chết hết thì cũng như không.”

“Úc huynh đừng nói mấy lời u sầu vậy nữa, nào, uống đi.”

Thanh Lương mọc không tốt, trừ những bụi bị nắng thiêu chết, phần còn lại cũng gầy nhẳng, lá mỏng dính.

Úc Trưng lúc tưới nước bóp nhẹ lá, cảm thấy nếu không nghĩ cách cứu thì đám Thanh Lương này cũng không giữ được.

Đáng tiếc là cách gì hắn cũng nghĩ rồi, từ tưới nước, bón phân đến các mẹo vặt khác, gần như dùng hết cả vốn liếng.

Thanh Lương vẫn cứ từng cây một mà chết.

Úc Trưng ban đầu còn tính trồng Thanh Lương để đổi ít bạc, giờ xem ra con đường này hơn phân nửa là không xong.

Hắn lại phải nghĩ cách xoay tiền.

Thanh Lương mọc không ra hồn, bầu không khí trong phủ cũng vì thế mà nặng nề.

A Bao quan sát sắc mặt đoán ý người, biết Úc Trưng tâm trạng không tốt, nên chỉ dám quanh quẩn bên hắn, không dám đến gần.

Nhìn A Bao như vậy, Úc Trưng vừa giận vừa buồn cười.

Cũng không hiểu sao đứa nhỏ này thường ngày lạnh lùng, mà tính tình lại lanh lợi đến thế.

Từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ này sau này ra ngoài nhất định không chịu thiệt.

Bá Doanh trồng Thanh Lương cùng Úc Trưng, Thanh Lương không sống nổi, Úc Trưng thì buồn bực, Bá Doanh lại tiếc nuối: “Giá mà nó chết sớm hơn chút thì hay rồi, lúc còn là mầm non, nói không chừng đem đi xào cũng được hai món ăn.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Úc Trưng hỏi: “Thanh Lương này ăn được à?”

Bá Doanh đáp: “Sao lại không? Nó có độc đâu, lúc trước ta còn ăn bao nhiêu rau dại, thứ này chắc chắn còn tốt hơn rau dại nhiều.”

Úc Trưng thì thào lặp lại: “Tốt hơn rau dại…”

Bá Doanh tiếp lời: “Chắc chắn rồi, Hồ gia chẳng phải còn bảo trên lá nó có linh khí gì đó sao? Ăn vào kiểu gì chẳng cường thân kiện thể. Này, bằng không ta đem đám Thanh Lương ấy gửi xuống phòng bếp nhé? Cắn không nổi thì nấu canh cũng được mà.”

“Cũng đáng để thử.” Úc Trưng cười, “Mệt ngươi nhắc ta một câu, ta nghĩ ra cách rồi.”

Úc Trưng vừa nói vừa đứng dậy định đi ra ngoài.

Bá Doanh bị hắn làm cho mơ hồ: “Ta nhắc ngươi cái gì?”

Úc Trưng đáp: “Thanh Lương ăn được.”

“Điện hạ là nói ta với ngươi ăn à?”

“Không phải cho chúng ta ăn.”

“Vậy ai ăn, đem bán sao?”

Úc Trưng nói: “Cho Thanh Lương ăn.”

Thời gian này Úc Trưng đọc không ít sách nông học, ít nhất cũng phải năm sáu chục quyển làm nền.

Nói đến nông nghiệp, không thể không nhắc tới một đề tài —— phân bón.

Phân tốt thì sản lượng tăng vọt, nếu thiếu thì cây cối chẳng lớn nổi, thậm chí còn chết.

Phân cũng chia ra nhiều loại, người ở đây khi bón thì phần lớn dùng phân chuồng với nước giải.

Úc Trưng cũng từng làm vậy.

Hắn phát hiện Thanh Lương lớn không nổi liền bón một đợt phân — phân gà đã lên men và nước giải ủ lâu.

Đáng tiếc không hiệu quả bao nhiêu, lại sợ bón quá tay thì cháy rễ, nên không dám cho nhiều.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc Thanh Lương có thể là thiếu phân.

Nhưng nếu đúng là thiếu thì sao?

Thanh Lương chẳng có tật xấu gì, cũng không sâu bệnh, càng trồng càng gầy, chẳng phải giống biểu hiện thiếu dinh dưỡng sao?

Lời của Bá Doanh như một lời nhắc nhở — nếu Thanh Lương thật sự là thiếu phân, mà lại không thiếu phân chuồng hay nước giải, thì là thiếu những nguyên tố phân bón mà hai thứ ấy không cung cấp được.

Hắn đến từ tương lai, biết phân bón có nhiều loại — đạm, lân, kali… Mỗi loại đều có công dụng riêng.

Thực vật thiếu gì phải bổ đúng cái ấy, mới lớn tốt được.

Thời đại này vì khoa học kỹ thuật hạn chế, hắn không cách nào xét nghiệm để biết Thanh Lương thiếu gì, nhưng hắn có một cách —— dùng chính xác Thanh Lương mầm làm phân hữu cơ.

Đám mầm chết kia chắc chắn cũng có những nguyên tố tương tự.

Nghĩ đến đây, Úc Trưng bảo Bá Doanh đi gom hết đám mầm Thanh Lương đã nhổ lúc trước.

Vương phủ quá hoang vắng, mầm Thanh Lương cũng không bị vứt đi xa, chỉ ném ở sườn núi. Bá Doanh đi xem, nói phần lớn đã thối rữa.

Úc Trưng bảo thối càng tốt, liền dặn Bá Doanh dẫn người mang cả đất cùng đống đó về.

Úc Trưng chia số mầm Thanh Lương này thành hai phần.

Phần nào thối nặng thì trộn với bùn đất, đem phơi khô ngoài trời, sau đó dùng làm phân, chôn dưới gốc Thanh Lương.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play