Edit Ngọc Trúc

Chôn phân thì cũng phải đúng lúc, hắn chọn một nơi cách xa để chôn riêng, tránh cho mầm bị thiêu chết.
Một phần khác nếu chưa thối rữa quá, hắn đem đốt thành tro, dùng làm phân bón, chôn ở gốc Thanh Lương.
Chỉ là, đã bón phân mục thối rồi thì sẽ không bón phân chuồng nữa, hắn cũng phân biệt hai loại phân bón riêng ra, lại để riêng cả chỗ không bón gì cả, chia làm ba nhóm để đối chiếu.
Hắn muốn làm một cuộc so sánh.

Bá Doanh chưa có kinh nghiệm làm ruộng, không hiểu Úc Trưng làm vậy là vì lý do gì.
“Điện hạ, như vậy có tác dụng không?”
“Có hay không thì chờ thêm một thời gian sẽ biết, ngựa chết cũng phải dùng làm ngựa sống mà thử thôi.”
Úc Trưng nghĩ ra cách rồi, tâm trạng liền vui hẳn lên.

Mỗi ngày hắn ngoài đọc sách, tản bộ, trồng rau ra thì chẳng đi đâu, chỉ chuyên tâm chăm sóc mầm Thanh Lương của hắn.
Phân bón phát huy hiệu quả rất nhanh, không đến vài ngày, mầm Thanh Lương chôn bằng phân thối đã sống lại, lá xanh đậm dày dặn, tình trạng vừa nhìn đã thấy rất tốt, tạm thời không lo chết yểu.
Lại thêm vài ngày, mầm Thanh Lương chôn bằng phân mục cũng bắt đầu sống lại.
Úc Trưng lập tức quyết định, đem nhóm không chôn gì cả kia bón thêm một lượt phân.

Cứ xoay vần như thế hơn nửa tháng, mầm Thanh Lương của hắn đã cao đến đầu gối, chiếm hết nửa sân.
Kỷ Hành Ước nghiêm lệnh người trong phủ không được để lộ tin ra ngoài.
Thật ra muốn lộ cũng khó, bởi vì việc này chỉ có Úc Trưng và Bá Doanh xử lý, người khác chẳng ai rõ vì sao Thanh Lương lại đột nhiên lớn nhanh đến vậy.

Đặc biệt là Hồ Tâm Xu.
Hắn trở về tộc một chuyến, rồi lại lên núi tìm Úc Trưng uống rượu, vừa thấy nửa sân đầy mầm Thanh Lương thì hai mắt suýt trợn rơi khỏi tròng.

Hồ Tâm Xu nói: “Ta không nhìn lầm đấy chứ? Đây đều là Thanh Lương?”
“Không có gì bất ngờ thì đúng là.” Úc Trưng nằm trên ghế tựa, mỉm cười, “Thế nào?”
Hồ Tâm Xu há mồm không khép lại được: “Ấp Lai thư viện giờ chỉ còn vài cọng sống sót, còn lại đều chết cả rồi. Úc huynh làm sao làm được thế?”
Úc Trưng rung đùi đắc ý: “Sơn nhân tự có diệu kế.”
Hồ Tâm Xu lẩm bẩm: “Ta đã nói ngươi có thiên phú gieo trồng, nhất định có thể trồng thành, quả nhiên trồng được thật.”
Hồ Tâm Xu nói: “Tới tới tới, uống rượu chúc mừng một chút!”

Hai người uống với nhau một vòng rượu.
Úc Trưng nói: “Ngươi có hiểu biết gì khác về Thanh Lương không? Trước kia chẳng phải nói ít nhất vài năm mới trưởng thành sao?”
Hồ Tâm Xu khó hiểu: “Ừm? Đúng là có lời đồn như vậy, sao vậy?”
Úc Trưng nói: “Thanh Lương này lớn nhanh hơn ta tưởng nhiều. Trước kia đã nở hoa, giờ còn kết quả nhỏ rồi.”
Hồ Tâm Xu kinh ngạc: “Nhanh như vậy? Không phải nhìn lầm chứ?!”

Hồ Tâm Xu không thể tin nổi.
Úc Trưng duỗi một ngón tay: “Tự ngươi qua đó nhìn chẳng phải biết sao? Lúc nở hoa, cả sân đầy hương thơm mát.”
Hồ Tâm Xu không chờ hắn nói thêm, vội vàng buông chén rượu chạy sang xem.

Hắn xem suốt nửa ngày, quả nhiên ở giữa mầm Thanh Lương thấy một quả nhỏ.
Mỗi cây Thanh Lương ở trung tâm đều có một quả cỡ hạt gạo, màu xanh nhạt, tròn trĩnh, nhìn chẳng giống bất cứ loại lương thực nào.

Hồ Tâm Xu nhìn kỹ rồi nói: “Ta không thân với nhóm trồng sơn tiêu, cũng chưa từng thấy quả Thanh Lương trông thế nào, đây đúng là lần đầu.”
Úc Trưng hỏi: “Vậy bên cỏ cây viện có tin tức gì không?”
Hồ Tâm Xu lắc đầu: “Không có, chẳng ai trồng ra được, càng không nói đến nghiên cứu. Nhưng quả là có chỗ kỳ lạ, vốn Thanh Lương nên kết thành từng chùm, giống bông lúa, vì thế mới gọi là ‘lương’.”

Úc Trưng cũng đoán vì thế mà đặt tên Thanh Lương như vậy.
Chỉ là vì sao hắn trồng ra lại kết từng quả lẻ tẻ, bản thân hắn cũng không rõ.
Tư liệu quá ít, hắn cũng chưa từng thấy ai trồng thành, không có cơ sở đối chiếu, chỉ là mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Úc Trưng nói: “Ta vốn định chờ ngươi tới xem thử, nếu thật sự không ổn, có lẽ ta phải lên núi thêm một chuyến.”
Hồ Tâm Xu mặt đầy cự tuyệt: “Muốn thỉnh giáo Trúc phu tử?”
Úc Trưng: “Xem xem hắn trồng thế nào, ta thì thật ra muốn thỉnh giáo đạo trưởng Nhai Trần Tử ở sân cỏ cây viện bên các ngươi. Người thế nào?”
“Danh tiếng không tệ. Bao năm qua chưa ai nói xấu một câu, đều nói ông là người hiền lành.” Hồ Tâm Xu chớp mắt trêu ghẹo, hạ giọng nói, “Ngươi nhìn Trúc phu tử tính khí kia, có thể chịu được người, ít nhất phải là người rộng lượng.”
Úc Trưng cũng bật cười: “Vậy thì chờ lúc nào thời tiết tốt, ta lên núi thăm một chuyến.”

Úc Trưng mấy ngày nay cứ muốn lên núi xem thử, chỉ là chưa tiện ra ngoài, giờ nghe lời chắc chắn liền lập tức sai người chuẩn bị xuất hành.
Hy vọng lần này cũng có thu hoạch.

Tháng tám, hoa nguyệt.

Úc Trưng nói muốn gặp viện trưởng cỏ cây viện, cũng không phải cứ tùy tiện dắt người đi là được.
Hắn hỏi thăm sở thích vị đạo trưởng ấy từ Hồ Tâm Xu, rồi sai người đàng hoàng gửi thiếp mời.
Vị đạo trưởng kia, đạo hiệu là Nhai Trần Tử, quả nhiên là người ôn hòa và tùy tính.

Cùng ngày liền sai đạo đồng hồi thiếp, mời Úc Trưng ngày mai lên núi uống trà.

Ngày hôm sau, Úc Trưng dậy sớm hơn thường lệ.
Bá Doanh đến hầu hạ hắn rửa mặt, hắn nhận khăn xong liền dặn: “Đi xem A Bao có dậy chưa, nếu có thì hỏi nó có muốn theo ta lên núi không.”
Bá Doanh cười: “Ta đi hỏi ngay. Sáng nay điện hạ muốn ăn gì? Có cần bảo dưới bếp hâm cháo?”
Úc Trưng gật đầu: “Ngươi tự xem mà làm.”

Ra ngoài thì không tiện giải quyết việc sinh lý, mỗi lần chuẩn bị ra ngoài, Úc Trưng đều dặn không cần chuẩn bị cháo cho hắn.
Hắn không ăn, còn người dưới ăn hay không thì tùy, vì món ăn phong phú nên dưới bếp vẫn nấu cháo như thường, kể cả hôm ra ngoài cũng không ngoại lệ.

Bá Doanh đi bận việc.
Úc Trưng thay y phục chỉnh tề, tự chọn một đôi giày đi đường tốt, lại treo thêm túi thơm chống muỗi, bận rộn một hồi mới chỉnh trang xong xuôi.
Hắn vừa chuẩn bị xong, Bá Doanh quay lại bẩm: “Tiểu thế tử hôm nay muốn đọc sách, nói không muốn ra ngoài.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play