Edit Ngọc Trúc
Úc Trưng nghe thấy Hồ Tâm Xu hạ giọng nói những lời ấy, trong lòng bỗng chốc nhảy dựng.
Hồ Tâm Xu nói: “Đại bộ phận linh thảo muốn trưởng thành đều cần đến mấy chục, thậm chí cả trăm năm, niên đại càng lâu, hiệu dụng càng lớn. Nhưng Thanh Lương chỉ cần hơn mười năm, thậm chí vài năm, sự chênh lệch ấy quá lớn, đủ khiến người ta phát điên.”
Úc Trưng nói: “Thì ra là vậy.”
Hồ Tâm Xu lại nói: “Thanh Lương còn có chỗ tốt, mọc nhanh, linh khí tuy hơi thiếu, nhưng dùng ăn lâu dài lại khác với những linh chi trăm năm hay nhân sâm ngàn năm, động một chút là khiến người ta bổ không nổi.”
Úc Trưng gật đầu: “Khó trách cây cỏ viện lại coi trọng giống Thanh Lương này đến thế.”
Hồ Tâm Xu nói: “Cho nên ta mới nói, bản lĩnh của Úc huynh thật sự lợi hại.”
Úc Trưng nói: “Ngươi đừng vội khen ta, loại này có trồng được ra hay không vẫn còn chưa chắc đâu.”
Hồ Tâm Xu vỗ ngực: “Với trí tuệ và tài cán của Úc huynh, một hai năm chưa trồng ra, chẳng lẽ ba năm năm năm còn trồng không nổi sao?”
Hắn thật sự rất vui vì Úc Trưng có thể trồng được Thanh Lương, cứ muốn kéo Úc Trưng cùng uống rượu, còn đặc biệt mang ra rượu ngon quý giá.
Rượu đó vẫn là loại rượu thanh mát ngọt lạnh lần trước, tên gọi là “kim dạ bạch”, tên rượu lấy từ câu thơ “Lộ tòng kim dạ bạch”, cực kỳ ý vị.
Giữa ngày hè nắng chang chang, có thể uống được loại rượu lạnh thấu phế phủ như vậy, so với uống nước đá còn sảng khoái hơn nhiều.
Úc Trưng cùng hắn uống rượu, cũng không khách sáo, một ly tiếp một ly, uống đến vô cùng thống khoái.
Hồ Tâm Xu thích hắn hào sảng, liền từ trong lòng lấy ra cây bút côn bạch ngọc kia, muốn giấy trắng, trên giấy họa ra một mỹ nhân khinh vũ nhẹ nhàng.
Vẽ xong mỹ nhân, thổi một ngụm tiên khí lên giấy, nhạc sư và mỹ nhân liền bước ra khỏi giấy, trong đình viện mà khẽ múa nhẹ nhàng.
Tiên nhạc lượn lờ, tiên vũ động người, trong hoàn cảnh ấy, dù là rượu nhạt cũng trở nên say lòng người.
Úc Trưng uống say, được Bá Doanh đỡ vào nội thất nằm nghỉ.
Hắn uống rất nhiều rượu, ngủ một giấc thật sâu, đến cả cơm chiều cũng chưa ăn, cứ thế ngủ đến tận đêm.
Lúc bị Bá Doanh nhẹ giọng đánh thức, hắn nhìn chằm chằm ánh trăng rọi qua cửa sổ.
Ánh trăng như nước, đổ đầy gian nhà, khắp phòng ngập thứ ánh sáng trắng xanh đặc biệt, Úc Trưng nhìn mãi mặt đất, một lúc vẫn không rõ hôm nay là ngày nào.
Bá Doanh thấy Úc Trưng thất thần, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, có đau đầu không? Ta xuống bếp bưng cho người chén canh giải rượu nhé?”
Úc Trưng giơ tay ngăn lại: “Không vội, ngươi vừa rồi nói bên ngoài có ai đến bái phỏng?”
Bá Doanh đáp: “Không phải người, là một con thực thiết thú.”
Úc Trưng nghe xong, nhất thời lại chưa hiểu rõ.
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt Bá Doanh, cảm thấy như mình vẫn còn đang mơ: “Gì cơ, thực thiết thú?”
Bá Doanh cũng không biết nên nói thế nào, chỉ đành giơ tay làm động tác: “Chính là con thú ấy, hình như được Trúc phu tử phái tới truyền tin. Có cho nó vào không?”
Úc Trưng xoa huyệt Thái Dương: “Cho vào đi.”
Bá Doanh đi ra ngoài.
Một lát sau, hắn dẫn vào một con dã thú khổng lồ.
Trong phòng đã thắp đèn, ánh sáng đủ để nhìn rõ từng mũi kim, Úc Trưng muốn nhìn rõ con dã thú kia đương nhiên cũng không thành vấn đề.
Chỉ là, hình dạng con dã thú ấy quá kỳ quái.
Toàn thân nó tròn trịa, lông xù, đen trắng xen kẽ, tai dài màu đen mềm mại, mắt có hai vòng tròn đen, nhìn chẳng hề dữ tợn, trái lại còn có một vẻ đáng yêu chất phác kỳ lạ.
Này… chẳng phải gấu trúc sao?
Úc Trưng dụi mắt, nghi ngờ mình hoa mắt.
Gấu trúc bước đến trước mặt hắn, chắp tay hành lễ, sau đó từ sọt tre đeo sau lưng lấy ra một phong thư màu đen, dùng hai chân trước đưa đến tay Úc Trưng.
Úc Trưng nhận thư, vừa mở ra xem thì thấy chỉ có hai chữ ngắn ngủn — “Bồi tội”, người ký tên là Trúc phu tử.
Đầu hắn vẫn còn hơi choáng váng, còn chưa kịp phân tích hết thông tin trong thư, thì gấu trúc lại từ sọt tre lấy ra một cái tay nải nặng trịch, đưa cho hắn.
Hắn theo bản năng đón lấy, không ngờ tay nải này nặng đến mức khiến hắn suýt chút nữa không giữ nổi.
Gấu trúc chớp chớp mắt, rất chu đáo đưa hai chân trước ra đỡ khuỷu tay hắn, giúp hắn cùng nâng tay nải.
Thật mềm!
Úc Trưng vừa tiếp xúc, liền cảm nhận được bộ lông gấu trúc mềm mại mà rắn chắc, lại còn mượt mà.
Hắn không biết lông gấu trúc hoang dã thế nào, nhưng bộ lông của con nửa thành tinh này đúng là có cảm giác quá tốt.
Loại người lý trí như Úc Trưng cũng không nhịn được mà sinh thêm vài phần hảo cảm với nó.
Bá Doanh hoàn hồn, bước lên giúp đỡ nhận lấy tay nải.
Gấu trúc lại chắp tay hành lễ lần nữa, giống như cáo biệt với hai người, rồi chậm rì rì quay người rời đi.
Úc Trưng đưa mắt nhìn theo bóng lưng nó, mãi đến khi bị tiếng kinh hô của Bá Doanh kéo về thực tại.
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên mặt bàn đã mở tay nải ra, bên trong tràn đầy một bao vải đựng hạt giống.
Toàn bộ đều là hạt giống Thanh Lương!
Úc Trưng sững sờ.
Bá Doanh tròn xoe mắt: “Nhiều hạt giống thế này, chẳng lẽ Trúc phu tử bảo thực thiết thú mang toàn bộ số hạt giống đến đây luôn?”
Úc Trưng đáp: “Cũng có thể bọn họ lại lên núi hái thêm một mẻ.”
Hắn đi tới, cầm một nắm hạt giống lên kiểm tra kỹ càng.
Hạt giống này tuy sinh mệnh lực có phần suy giảm, nhưng vẫn có thể gieo trồng được.
Bá Doanh nhìn chằm chằm đống hạt giống, thì thầm: “Trúc phu tử tính tình có phần cổ quái, nhưng quả thật là người hào phóng.”
Úc Trưng nhìn bao hạt giống kia, trong lòng cũng thầm đồng tình sâu sắc: “Thu lại chỗ hạt giống này đi, mai bảo Kỷ Hành Ước bắt thêm mấy con gà rừng.”
“Ta sáng mai sẽ nói với hắn.” Bá Doanh nhanh nhẹn thu hạt giống lại, cười hớn hở, “Có nhiều hạt giống thế này, điện hạ không còn phải lo không trồng được Thanh Lương nữa.”
Nhận được nhiều hạt giống đến vậy, Úc Trưng liền sai người gỡ bớt một phần phiến đá xanh trong chủ viện, khai phá đất bên dưới, thay vào đó là một lớp đất mới.
Hắn gần như khai phá nửa khu chủ viện, giống như sân nhà dân thường, bắc luống chuẩn bị trồng Thanh Lương.
Trong sân còn nuôi một đàn gà rừng.
Hạt giống Thanh Lương được cho gà rừng tiêu hóa trước, sau đó mới đem trồng xuống đất.
Qua bước xử lý ấy, hạt giống cơ bản đều có thể sinh trưởng thành công.