Thứ hắn muốn mua tuy cũng không rẻ, nhưng so với đồ cổ thì vẫn chưa thấm vào đâu.
Trang Ngọc Lâm nhất thời càng thêm khó hiểu: "Vậy cậu đến chợ đồ cổ làm gì?"
Không thể nào chỉ là đi dạo thôi chứ?
Anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần "xuất huyết" kha khá rồi.
Sở Linh Diễm nói: "Tôi lên mạng tra rồi, rất nhiều đồ dùng Huyền môn có thể mua được ở chợ đồ cổ."
Trang Ngọc Lâm: "Đồ dùng Huyền môn gì cơ?"
Sở Linh Diễm bẻ ngón tay, kể: "Kiếm gỗ đào trừ tà, dây thừng trói yêu bắt ma, giấy vẽ bùa, chu sa với máu gà, nến trắng để thông linh... Nếu may mắn, tìm được một cái la bàn phong thủy tiện tay thì tốt quá."
Trang Ngọc Lâm: "?"
Cái quái gì vậy?
Trang Ngọc Lâm ngơ ngác, liếc nhìn Sở Linh Diễm một cái, hỏi: "Cậu mua mấy thứ đó để làm gì?"
Sở Linh Diễm tỏ vẻ nghiêm túc: "Tôi học ngành này mà, mua chút vật tư chuyên dụng để chuẩn bị thôi."
Trang Ngọc Lâm cho rằng hắn đang nói đùa: "Đừng giỡn nữa, tôi nói nghiêm túc đấy."
Sở Linh Diễm đáp: "Tôi cũng đang nói nghiêm túc với anh đây. Bằng không, tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại cố ý kéo anh đến đây đi dạo à?"
Trang Ngọc Lâm: "..."
Trang Ngọc Lâm vẫn không tin, nhưng phản ứng của Sở Linh Diễm hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Trang Ngọc Lâm nhớ tới lời dặn của ông nội, bèn tốt bụng khuyên nhủ: "Lừa đảo chiếm đoạt tài sản là phải chịu trách nhiệm pháp luật đó, cậu biết chuyện này chứ?"
"Chuyện này tôi biết." Sở Linh Diễm bật cười: "Tôi thật sự rành nghề này lắm, không tin thì tôi xem cho anh một quẻ nhé."
Trang Ngọc Lâm cũng cười, hoàn toàn không ôm hy vọng gì, thuận miệng nói: "Vậy cậu tính thử vận sự nghiệp của tôi xem sao."
Sở Linh Diễm chăm chú xem tướng mạo của Trang Ngọc Lâm, gần như đã nắm rõ ngũ tệ tam khuyết của anh ta.
"Vận sự nghiệp của anh vốn dĩ nên thuận buồm xuôi gió, đưa doanh nghiệp gia tộc ngày càng lớn mạnh. Nhưng mà, cha của anh lại không ra gì, không những chẳng có chút thiên phú nào trong kinh doanh lẫn y đạo, mà còn ăn nhậu chơi bời cờ bạc đủ cả năm thói hư tật xấu, ngoại tình nuôi bồ nhí sinh con riêng, đủ thứ chuyện cẩu huyết đều làm cả."
Những điều Sở Linh Diễm nói ra cũng được coi là bê bối không nhiều người biết của nhà họ Trang.
Những chuyện bát quái cẩu huyết này, trong giới nhà giàu không phải là bí mật.
Trang Ngọc Lâm đang lái xe, khinh thường nói: "Ai chẳng biết cha tôi không ra gì."
Xem ra, Trang Ngọc Lâm đối với cha mình cũng rất có ý kiến.
Ý tứ sâu xa hơn là, những điều Sở Linh Diễm nói ra chẳng có gì là bản lĩnh thật sự cả.
Sở Linh Diễm nói tiếp: "Hành vi của cha anh đã ảnh hưởng đến vận thế của cả nhà anh. Cái gọi là một con sâu làm rầu nồi canh, vận sự nghiệp của anh, thậm chí là sự nghiệp của toàn bộ gia tộc anh, đều sẽ bị con sâu đó làm hỏng."
Lòng Trang Ngọc Lâm chùng xuống.
Mặc kệ anh ta có tin hay không, những điều Sở Linh Diễm nói ra thật sự là điều anh ta đang lo lắng.
"Trong cung huynh đệ của anh có một thuận một nghịch. Người thuận này là anh cả ruột của anh, người nghịch kia tuy có quan hệ huyết thống trên danh nghĩa với anh, nhưng không nhiều. Anh có một người mẹ kế, mẹ kế và cha anh có một đứa con trai. Nếu tôi đoán không nhầm, vụ dược liệu độc ở Lục Thiện Đường lần này có liên quan đến người mẹ kế của anh."
Khi Trang Ngọc Lâm biết dược liệu có vấn đề, anh ta đã ngay lập tức có đối tượng nghi ngờ.
Chỉ là không có bằng chứng, anh ta cũng không tiện nói nhiều.
Thế nhưng, những gì Sở Linh Diễm nói lại trùng khớp với suy nghĩ của anh ta một cách kỳ lạ.
Trang Ngọc Lâm nhìn Sở Linh Diễm thật sâu, nói: "Nói tiếp đi."
"Muốn tìm ra vấn đề của những dược liệu đó, phải quay về nơi sản xuất nguyên liệu." Sở Linh Diễm bấm đốt ngón tay, trầm ngâm tính toán một hồi rồi nói: "Có điều, tôi tính sơ qua thì anh chắc sẽ không thu hoạch được gì đâu."
Trang Ngọc Lâm nói: "Lời này của cậu nghe có vẻ mâu thuẫn."
Anh ta đã cho người điều tra tình hình ở nơi sản xuất, Sở Linh Diễm cũng chỉ về hướng đó.
Thế nhưng, Sở Linh Diễm lại nói anh ta không có thu hoạch, chẳng phải là cho thấy phương hướng sai rồi sao?
Sở Linh Diễm cười cười: "Tạm thời chưa nhìn ra được nhiều hơn. Anh cứ điều tra trước đi, nếu có cần gì thì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào."
Trang Ngọc Lâm nhìn Sở Linh Diễm với vẻ đầy nghi ngờ.
Rõ ràng là không tin.
Nếu người anh ta cử đi mà còn không tra ra được gốc rễ, thì Sở Linh Diễm có thể làm được gì chứ?
Sở Linh Diễm thỉnh thoảng lại bấm đầu ngón tay, ra vẻ cao thâm nói: "Lô dược liệu độc đó được sản xuất từ phía Nam. Nhưng mà, làm sao anh dám chắc chỉ có một nơi sản xuất đó có vấn đề?"
Mi mắt Trang Ngọc Lâm giật lên.
Lan Châu nằm ở phía Nam, Sở Linh Diễm ngay cả điều này cũng nhìn ra được sao?
"Chuyện này, nếu anh xử lý không tốt, không chỉ riêng anh mà vận thế của cả gia tộc anh đều sẽ xuống dốc, cần rất nhiều năm mới có thể gượng dậy được."
Trang Ngọc Lâm nhíu mày: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"
Sở Linh Diễm gật đầu vẻ chắc chắn: "Lục Thiện Đường của các anh là một thương hiệu trăm năm tuổi, danh tiếng tích lũy bao nhiêu năm nay, nếu một sớm sụp đổ thì hậu quả thật không dám tưởng tượng."
Cửa hàng càng lâu năm thì càng coi trọng danh dự.
Sở Linh Diễm đã lờ mờ nhìn thấy, trong tương lai không xa, các cơ sở trồng thuốc bắc của Lục Thiện Đường sẽ bị ô nhiễm trên diện rộng dẫn đến dược liệu bị hủy hoại hoàn toàn.
Thậm chí có một số vùng nuôi trồng do không kịp thời phát hiện vấn đề, dược liệu độc hại đã tuồn ra thị trường, khiến rất nhiều bệnh nhân bị ngộ độc.
Danh tiếng trăm năm của Lục Thiện Đường bị hủy trong một sớm, hoàn toàn đi vào con đường suy tàn.
Mà tất cả những điều này đều bắt nguồn từ mầm họa bên trong nội bộ.
Trang Ngọc Lâm dù không hoàn toàn tin lời Sở Linh Diễm nói, nhưng anh ta cũng đã cảnh giác hơn.
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở." Trang Ngọc Lâm trầm ngâm suy nghĩ.
Chờ sau khi trở về, anh ta sẽ cho người đi rà soát tất cả các cơ sở sản xuất trên cả nước.
Tiện thể, anh ta còn phải cho người theo dõi sát sao người mẹ kế đã leo lên từ vị trí "tiểu tam" kia nữa!