Người này làm gì có chuyện từng tiếp xúc với Trung y, rõ ràng là một sinh viên nghệ thuật, học chuyên ngành biểu diễn, cách Trung y cả vạn dặm!

"Biết sơ sơ thôi, không đáng nhắc tới." Sở Linh Diễm xua xua tay nói.

Trang Ngọc Lâm hơi cảm thấy khó chịu.

Ông nội rõ ràng coi Sở Linh Diễm như cao thủ, hơn nữa còn khen cậu ta không ngớt lời.

Nhưng ai có thể ngờ, Sở Linh Diễm lại khiêm tốn đến vậy.

Sở Linh Diễm hỏi: "Anh tên là gì?"

Trang Ngọc Lâm: "...Cậu không quen biết tôi?"

Sở Linh Diễm chỉ chỉ vào đầu mình, nói: "Mấy hôm trước uống thuốc ngủ, tỉnh lại thì không nhớ rõ chuyện trước kia nữa."

Trang Ngọc Lâm: "..."

Thảo nào cảm giác khí chất cả người đều khác hẳn.

Anh ta không hỏi Sở Linh Diễm tại sao lại uống thuốc ngủ. Thông báo của nhà họ Chúc đăng báo cắt đứt quan hệ với Sở Linh Diễm anh ta cũng đã xem, chắc chắn đã xảy ra chuyện không vui.

Trang Ngọc Lâm nói tên của mình, rồi đặt quà lên bàn. 

"Ông nội nhà tôi bảo tôi qua đây để cảm ơn."

Trang Ngọc Lâm nói thêm: "Sâm núi lâu năm, huyết linh chi, cả hai thứ này đều là hàng tốt không mua được trên thị trường đâu."

"Ông nhà anh khách sáo quá." Sở Linh Diễm ngoài miệng nói vậy, nhưng mắt lại không ngừng liếc nhìn món quà.

"Tôi có thể mở ra xem được không?" Sở Linh Diễm hỏi.

Trang Ngọc Lâm: "...Có thể."

Trang Ngọc Lâm thầm nghĩ, đôi mắt của Sở Linh Diễm này sắp dán cả vào hộp quà rồi, còn thừa lời hỏi câu đó làm gì.

Sở Linh Diễm cũng không khách sáo, trực tiếp mở gói quà ra.

Cây sâm núi lâu năm đã có hình người, nhìn qua là biết tuổi đời đã lâu, dược tính mạnh mẽ, ít nhất cũng phải trên trăm năm.

Huyết linh chi thì càng không cần phải nói, nghiễm nhiên đã là hàng sưu tầm. Điều khiến Sở Linh Diễm kinh ngạc vui mừng là, thứ này lại ẩn chứa linh khí.

"Đồ tốt đây." Mắt Sở Linh Diễm sáng lên, cầm huyết linh chi mân mê không muốn buông tay, khen ngợi: "Ông nhà anh đúng là hào phóng, đồ tốt thế này nói tặng là tặng ngay."

Khóe miệng Trang Ngọc Lâm giật giật: "Là tôi chọn đấy."

Có điều, sớm biết người đó là Sở Linh Diễm, anh ta đã chọn hai món không quý giá đến vậy rồi.

Dù sao thì, hôm nay Trang Ngọc Lâm đến nhà, thứ nhất là để cảm ơn, thứ hai là muốn kết giao với một cao thủ trong giới y học.

Anh ta tuy không kế thừa y thuật của gia tộc, nhưng anh cả của anh ta lại kế thừa hoàn mỹ nghề gia truyền.

Kết giao với những người giỏi trong ngành có ý nghĩa phi thường, nói không chừng tương lai còn có thể cùng nhau trao đổi, học hỏi, lễ vật tự nhiên phải hậu hĩnh một chút.

Nhưng người này lại là Sở Linh Diễm, Trang Ngọc Lâm dù rất khó chịu, cũng chỉ có thể tự an ủi mình coi như là làm việc thiện trong ngày.

Sở Linh Diễm dường như không nhận ra vẻ khó chịu của Trang Ngọc Lâm.

Hắn đẩy cây sâm núi về phía Trang Ngọc Lâm, nói: "Anh Trang, cây sâm núi này tôi tạm thời không dùng được, anh cầm về đi."

Trang Ngọc Lâm sững sờ. Sở Linh Diễm vừa mới khen anh ta hào phóng xong, quay đầu lại trả lễ vật về là sao?

Chẳng lẽ là chê?

"Ý cậu là sao?" Trang Ngọc Lâm nhướng mày, có chút không vui: "Không thích thì cứ đăng lên mạng bán lấy tiền. Đồ tôi đã tặng đi rồi thì chưa bao giờ thu lại."

Sở Linh Diễm nhận ra anh ta hiểu lầm, liền giải thích: "Không phải không thích, mà là thật sự không dùng được. Cơ thể tôi hiện giờ, sâm núi không bồi bổ được, tôi dùng cũng lãng phí."

Sâm núi thứ này, tác dụng bồi bổ khí huyết là tốt nhất.

Nhưng cây sâm lâu năm này, bên trong không có linh khí, chỉ có dược khí.

Với cơ thể của Sở Linh Diễm, việc tu luyện mang lại hiệu quả tốt hơn nhiều so với dược hiệu.

Đơn giản là không muốn lãng phí.

Đồ tốt, dù sao cũng phải để lại cho người cần.

Để tỏ rõ mình không hề chê bai quà tặng, Sở Linh Diễm còn cố ý nhấc cây huyết linh chi lên, nói: "Cái này thì tôi xin nhận, vừa đúng lúc đang cần."

Sắc mặt Trang Ngọc Lâm lúc này mới khá hơn một chút.

Tuy nhiên, trong lòng Trang Ngọc Lâm cũng thầm lẩm bẩm.

Sở Linh Diễm bị đuổi ra khỏi nhà, ở trong căn hộ nhỏ thế này, trên người chắc cũng chẳng có bao nhiêu tiền.

Cây sâm núi kia nói gì thì nói cũng có thể bán lấy tiền, Sở Linh Diễm lại có nguyên tắc như vậy, không dùng được thì thẳng thừng không nhận.

"Vậy cậu cứ giữ tạm đi." Trang Ngọc Lâm vẫn không có ý định nhận lại.

"Hay là thế này đi." Sở Linh Diễm cười tủm tỉm nhìn Trang Ngọc Lâm: "Vừa hay tôi có chút đồ muốn mua, dạo này lại đang kẹt tiền, hay là anh Trang trả tiền giúp tôi, cây sâm này coi như để thế chấp."

Trang Ngọc Lâm: "?"

Chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, Trang Ngọc Lâm lại lái xe chở Sở Linh Diễm đến khu chợ đồ cổ nổi tiếng nhất Kinh Cảng.

Đi được nửa đường, Trang Ngọc Lâm mới đột nhiên nhận ra, mình lại bị Sở Linh Diễm sai khiến như tài xế kiêm máy ATM!

Mà khoan, anh ta với Sở Linh Diễm thân thiết lắm sao?

Rõ ràng định bụng đặt quà cảm ơn xuống rồi quay đầu đi ngay, sao lại biến thành anh ta chở Sở Linh Diễm đi mua sắm thế này?

Trớ trêu thay, vừa quay đầu lại, Sở Linh Diễm liền trưng ra bộ mặt đẹp trai có thể cân mọi góc nhìn đó, mỉm cười cong khóe miệng với anh ta, ra vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến anh ta có miệng cũng khó nói, có nỗi khổ tâm mà không biết tỏ cùng ai!

Nghẹn lời một lúc, Trang Ngọc Lâm cuối cùng vẫn không thắng nổi sự tò mò.

Anh ta đành bất chấp tất cả, hỏi: "Cậu định mua đồ cổ à?"

Sở Linh Diễm vừa nghịch điện thoại, tìm kiếm mấy tiệm nhỏ được đánh giá cao nhất, vừa nói: "Làm gì có chuyện đó, sao có thể để anh tiêu tốn được."

Thứ hắn muốn mua tuy cũng không rẻ, nhưng so với đồ cổ thì vẫn chưa thấm vào đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play