Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến chợ đồ cổ.
Chợ đồ cổ Kinh Cảng khá nổi tiếng trong giới.
Chợ đồ cổ là một con phố, hai bên đường san sát các tiệm nhỏ đủ loại mở cửa đón khách.
Tuy là buổi sáng, nhưng khách đến chợ đồ cổ tìm đồ quý vẫn nối liền không dứt.
Chợ đồ cổ không chỉ bán đồ cổ, đồ chơi quý giá mà còn bán cả hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại và các tác phẩm nghệ thuật mô phỏng cao cấp, không ít người mua về để làm quà tặng.
Sở Linh Diễm đi thẳng đến một tiệm nhỏ chuyên bán đồ dùng Huyền môn.
Tại một cửa hàng, hắn mua giấy vẽ bùa, chu sa và một bình máu gà mới lấy, tiện thể còn lấy thêm một xâu tiền đồng và một loạt bình thủy tinh.
"Cậu mua bình thủy tinh làm gì vậy?" Trang Ngọc Lâm tuy đã mặc định Sở Linh Diễm đang cố tỏ ra huyền bí, nhưng ai bảo anh ta đã đồng ý trả tiền, đành phải lẽo đẽo theo sau quẹt thẻ.
"Dùng để bắt ma." Sở Linh Diễm thuận miệng nói.
Mi mắt Trang Ngọc Lâm giật một cái. Thứ này mà đựng được ma quỷ ư, lừa anh ta chắc?
Sở Linh Diễm không giải thích thêm, lại chọn hai khúc gỗ màu đen, cùng đặt lên quầy.
"Đây lại là cái gì nữa?" Trang Ngọc Lâm vẫn không nhịn được, hỏi một câu.
"Gỗ âm trầm thủy." Sở Linh Diễm liếc Trang Ngọc Lâm một cái: "Nói anh cũng không hiểu đâu, đừng hỏi."
Trang Ngọc Lâm: "..."
Nghe Sở Linh Diễm nói, người chủ tiệm trẻ tuổi vốn đang ngồi sau quầy nghịch điện thoại lúc này mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Sở Linh Diễm một cái.
"Ồ, người trong nghề à." Ông chủ đánh giá Sở Linh Diễm.
Gỗ âm trầm thủy này không phải ai cũng nhận ra.
"Hiếm thấy thật." Sở Linh Diễm cầm một khúc lên, đặt trong tay cảm nhận một lúc rồi nói: "Mới vớt lên à?"
Ông chủ gật đầu: "Tháng trước mới vớt dưới nước lên, còn nguyên bản, chưa xử lý gì nhiều."
Mắt Sở Linh Diễm sáng lên: "Vậy thì tốt quá rồi."
Trang Ngọc Lâm nghe bọn họ nói chuyện khó hiểu, ngơ ngác hỏi: "Đây rốt cuộc là cái thứ gì vậy?"
Sở Linh Diễm đáp: "Gỗ quan tài dùng để thủy táng ngày xưa..."
"Trời đất ơi!" Trang Ngọc Lâm không đợi Sở Linh Diễm nói hết câu đã lùi lại mấy bước.
Gỗ quan tài, vừa nghe đã biết không phải thứ gì tốt lành của dương gian rồi.
Lại còn mới vớt dưới nước lên, "nguyên bản", mà Sở Linh Diễm cứ thế cầm trên tay!
Không thấy bẩn à!?
Trang Ngọc Lâm mặt mày lộ rõ vẻ ghê tởm, Sở Linh Diễm thấy vậy cũng không giải thích thêm nữa.
Đây là thứ tốt dùng để trấn quan tài, niên đại càng lâu, âm khí càng nặng, luyện chế thành pháp khí thì hiệu quả càng tốt.
Ông chủ cười tủm tỉm: "Tổng cộng một vạn hai nghìn ba trăm tệ, số lẻ tôi bớt cho cậu, còn một vạn hai."
Trang Ngọc Lâm nhìn đống đồ mà càng nhìn càng thấy không đáng tiền, cảm thấy mình bị ông chủ này coi như kẻ ngốc mà lừa tiền.
Chợ đồ cổ có quy tắc bất thành văn, mua bán dựa vào mắt nhìn.
Trang Ngọc Lâm không hiểu mấy thứ này, nhưng dựa vào quan niệm chất phác của mình, anh ta cảm thấy mấy thứ này căn bản không đáng giá đến năm con số!
Chẳng phải chỉ là mấy tờ giấy cộng thêm hai khúc gỗ mục sao?
Mà đến tận năm con số á?
Anh ta không hiểu.
Anh ta có lý do để nghi ngờ Sở Linh Diễm đang thông đồng với ông chủ này để lừa tiền mình!
Không đợi Trang Ngọc Lâm mở miệng, Sở Linh Diễm đã lên tiếng trước.
"Cũng chỉ có hai khúc gỗ này là đáng giá." Sở Linh Diễm nói: "Nhưng cũng không đáng nhiều như vậy. Ông chủ, ông mau báo giá thật đi."
Ông chủ có đôi lông mày thanh tú, trong đôi mắt sáng ánh lên một tia khôn ngoan.
"Nếu là tự cậu đến đây, tôi chắc chắn không báo giá này." Ông chủ hất cằm về phía Trang Ngọc Lâm: "Nhưng cậu lại dắt theo một người có tiền, tôi mà không hét giá cao một chút thì không xứng với thân phận của anh ta."
Trang Ngọc Lâm bị câu này làm cho tức cười: "Nói vậy là người có tiền thì đáng đời bị coi như kẻ ngốc để lừa tiền chắc?"
Ông chủ tùy ý gảy gảy bàn tính: "Một vạn tệ thôi mà, anh trai cứ trân trọng đi. Sau này những người tranh nhau tiêu tiền cho cậu ấy còn nhiều, e rằng đến lúc đó còn chẳng đến lượt anh đâu."
Trang Ngọc Lâm: "..."
Sở Linh Diễm bật cười, tiện tay lấy thêm ba cây nến.
"Ba cây này coi như ông tặng tôi, kết cái duyên lành." Sở Linh Diễm làm ngay trước mặt ông chủ, nhét nến vào túi, vô cùng tự nhiên.
Ông chủ tuy xót của, nhưng cũng chỉ lườm hắn một cái.
Trang Ngọc Lâm thấy vậy, đành phải quẹt thẻ.
Lời đã nói ra rồi, hôm nay cái mác "kẻ coi tiền như rác" này, anh ta nhận chắc rồi.