Ba ngày sau cuộc gọi của Trình Nhiên, Tây Sơn xảy ra động đất.

Khi thấy tin tức được đẩy về trên điện thoại, cả nhà họ Thẩm lặng thinh rất lâu, không ai lên tiếng.

Tâm trạng nặng nề chưa từng có.

Mặc dù trận động đất lần này không lớn, chỉ 5,1 độ, tâm chấn lại nằm xa khu dân cư nên hầu như không gây thiệt hại gì về người cả.

Nhưng ai cũng biết, đây chỉ là khởi đầu.

Tận thế, dường như sắp thật sự đến rồi.

Không ai bàn luận, thậm chí chẳng có ai nhắc lại đề tài này, cả nhà tự động bắt đầu suy tính làm sao để đẩy nhanh tiến độ công việc mà mình phụ trách, cố gắng không để lại điều gì để mà phải hối tiếc.

Lúc này, công trình trong nhà đang được tiến hành trật tự và đều đặn.

Khoản vay của hai căn nhà, cộng với tiền đền bù cho ngôi nhà cũ của nhà họ Cố đều đã vào tài khoản, vật tư cũng đang được mua theo lô lớn.

Việc lớn chưa giải quyết trong nhà chỉ còn vài chuyện:

Một là mảnh đất sau nhà vẫn chưa biết giá cụ thể, bên làng vẫn chưa báo lại.

Hai là ông cụ nhà họ Cố vẫn chưa quay về sau chuyến đi đến Bình Xuyên để thu mua đồ.

Ba là cả nhà Thẩm Khê vẫn chưa định ngày về.

“Em gọi cho Khê Khê đi, bảo nó mau mau quay về. Có lấy được tiền hay không cũng không quan trọng, người về là được rồi! Em bảo với nó, nếu còn muốn gặp ba thì về sớm một chút, không thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”

Rõ ràng Thẩm Kiến Nghĩa bị tin động đất làm cho bực bội, đi đi lại lại trong phòng, sốt ruột nói với vợ.

“Hôm qua em đã gọi con bé rồi. Nó gọi về hỏi số tài khoản ngân hàng của em, nói chỉ gom được mười lăm ngàn euro, thêm nữa thì hơi khó.

Nó vừa khóc vừa nói, em nghe mà cũng xót nên nói thẳng là không cần tiền nữa, chỉ cần nó về thôi.

Chắc là nó hiểu lầm, tưởng rằng bên này có chuyện, nghe vậy liền nói là sẽ đặt vé máy bay…  - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Em nghĩ cùng lắm hôm nay là có kết quả rồi.”

Trình Như giải thích.

“Sao chị không gọi cho con?” Thẩm Tông hơi khó hiểu.

Cô còn định hỏi xem bên châu Âu có xảy ra chuyện gì bất thường chưa cơ mà!

Thảm họa lần này xảy ra trên toàn cầu, ai mà biết châu Âu có xảy ra sớm hơn không?

Càng nghĩ Thẩm Tông càng thấy lo.

“Mẹ không cho nó gọi, mẹ sợ lỡ như tụi mình chưa bàn trước rồi lại nói hớ, cách xa như vậy cũng khó mà giải thích được. Mẹ nói con bán nhà đi rồi, không cho con bé quấy rầy con.”

Thẩm Tông gật đầu.

Để không làm ba mẹ lo lắng thêm, cô cũng không dám nhắc đến những suy nghĩ trong lòng mình.

Đành phụ họa thêm: “Nói với chị con là nhà đã bán xong rồi, viện phí không thành vấn đề, bảo chị ấy mau về đây đi, đừng bận tâm đến chuyện tiền nong nữa.”

“Đúng, kêu nó dẫn con về luôn, nói là anh muốn gặp cháu. Còn thằng Trương Diệp…”

Sắc mặt Thẩm Kiến Nghĩa sa sầm hẳn: “Muốn sao thì tùy.”

Trương Diệp với Thẩm Khê làm ăn buôn bán vật liệu xây dựng ở nước ngoài, làm ăn bao năm cũng có chút tiếng tăm tại địa phương.

Dù sự việc đến bất ngờ, không dễ gì xoay được tiền, nhưng ít ra cũng phải gọi hỏi thăm sức khỏe của ông bô vợ vài câu, thể hiện chút quan tâm chứ?

Từ sau cuộc gọi video đêm đó, đã mấy ngày rồi Trương Diệp chưa từng lộ mặt.

Đừng nói là gọi điện, đến lúc Thẩm Khê gọi về, anh ta cũng chưa từng hỏi lấy một câu.

Điều đó có nghĩa gì?

Cả nhà đều hiểu rõ.

Miễn là Thẩm Khê có thể đưa con về trước khi đại họa ập đến thì những người khác sống hay chết, cứ để trời định đi.

Thấy chuyện chị vợ đã bàn xong xuôi, Cố Khải mới lên tiếng: “Ba, chuyện đất đai ba vẫn phải thúc một chút, lão Trịnh bên đó đã giục mấy lần rồi, muốn đến đo đạc hiện trường.

Nhà khung thép bên họ cần phải đo đạc trước, mà đào hầm thì còn phải tính đến thời tiết nữa. Nếu cứ chần chừ, sợ rằng bọn họ không kịp tiến độ.”

Lão Trịnh chính là giám đốc nhà máy sản xuất nhà khung thép kiêm xây hầm rượu mà Thẩm Tông tìm được trên mạng.

Vì việc sửa sang nhà do Cố Khải phụ trách nên Thẩm Tông đã giới thiệu hai người làm quen với nhau.

Nói chuyện vài lần thấy hợp, Cố Khải liền giao luôn việc xây phòng kính và lắp tháp nước trên mái nhà Phúc Lâm cho chú ấy làm.

Giờ thì lão Trịnh và đội thi công đã đến Bắc Ninh, họ đang làm mấy hạng mục ở Phúc Lâm.

Nhưng chừng đó công việc thì làm mấy ngày là xong thôi.

Còn mảnh đất sau nhà mà không có kết quả, biết giao gì cho họ làm tiếp đây?

“Lát nữa ba đi thúc Hưng Học xem sao, coi thử rốt cuộc bọn họ đang muốn tính toán cái gì nữa? Chỉ là một mảnh đất nhỏ mà cũng phải họp hết lần này tới lần khác?!”

Nói đến đây, Thẩm Kiến Nghĩa cũng thấy bực mình.

Họp hành gì chứ, ai mà chẳng biết là đang cố kéo dài để vòi thêm tiền!

Nếu không phải vì nhà đang gấp thì ai mà thèm cái mảnh đất nát đó chứ! ( app truyện TᎽT )

“Chuyện này cứ để ba lo, hôm nay ba sẽ xử lý cho xong, cùng lắm là không lấy nữa, cũng không thể cứ cúi đầu chịu thiệt như vậy hoài được!” Giọng điệu Thẩm Kiến Nghĩa mang đầy sự khó chịu.

Cố Khải nhìn vợ, cả hai trao đổi ánh mắt vài lần, thấy đối phương không có ý định nói gì.

Anh đành miễn cưỡng lên tiếng dỗ dành ba vợ: “Ba, đừng giận, nếu lấy được… thì mình vẫn nên lấy ạ.”

Cố Khải vốn là người ít nói, lại chẳng giỏi dỗ người, càng không biết nói lời ngon tiếng ngọt.

Chỉ một câu đơn giản mà đến lúc anh nói ra đều cảm thấy gượng gạo không thôi.

Làm Thẩm Kiến Nghĩa cũng phải bật cười.

“Được rồi được rồi, con đừng lo chuyện này nữa, đi làm việc của con đi, chuyện này để ba lo.” Ông khoát tay đuổi con rể ra ngoài.

Hứa Hưng Học cũng không để nhà họ Thẩm phải chờ lâu, sáng hôm đó đã chủ động ghé qua.

Chỉ là cái giá mà anh ta đưa ra khiến Thẩm Kiến Nghĩa nổi đóa!

“Mười vạn? Một mảnh đất nát như thế mà các người dám hét giá mười vạn?! Đất cho thuê ở làng giá bao nhiêu một mẫu? Loại ruộng tốt nhất thì cũng chỉ năm trăm một năm là cùng chứ mấy?

Mảnh đất đó thì được bao nhiêu mét vuông? Còn chẳng làm được sổ đỏ, cho dù có thuê năm mươi năm, một trăm năm thì nó cũng không đáng giá mười vạn! Mặt mũi mấy người cũng dày thật đấy!”

Lời của Thẩm Kiến Nghĩa chẳng có chút khách sáo nào, thật sự là do dân làng Nghênh Thủy làm ăn quá thiếu đạo đức.

Rõ ràng là định coi ông cụ nhà họ Cố là con cừu béo mà chặt chém đây mà!

Cái đất đó vốn dĩ là khu vực quy hoạch làm mảng xanh của khu dân cư, nếu không phải do tình thế đặc biệt, bị nhà họ nhắm trúng thì bình thường có để hoang cả chục năm nữa cũng chẳng ai thèm ngó ngàng đến.

Mà có mua, cũng không có ai bỏ tới mười vạn.

Nói thật, bỏ ra năm vạn cũng đã thấy phí!

Câu nói của Thẩm Kiến Nghĩa khiến mặt mày Hứa Hưng Học cũng chẳng còn tươi được nữa, nụ cười cũng tắt ngóm.

Nhưng làm cán bộ thôn bao năm, anh ta cũng biết giữ mặt mũi cho người khác, vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, nói: “Chú à, chú nói thế cháu thật chẳng biết phải trả lời thế nào. Chuyện đất đai này đâu phải thứ mà một mình cháu quyết định được, cháu cũng chỉ là người đi truyền đạt lại ý của mọi người mà thôi.

Nếu cháu quyết được, đừng nói đến mười vạn, một đồng cháu cũng không lấy của chú! Chúng ta là người một nhà, còn nói đến tiền bạc chi nữa, xa lạ quá!

Nhưng mà cái mảnh đất đó, không phải là nó còn dính líu đến bên phát triển dự án sao? Hồi đó là hợp tác đầu tư, tuy là đất của làng mình, nhưng lợi nhuận phải chia đôi cho người ta. Cháu cũng không dám quyết.”

Thẩm Kiến Nghĩa hừ lạnh, không tiếp lời.

Bấy giờ ông mới biết được con người của cái tên Hứa Hưng Học này đúng là lươn lẹo!

Cái gọi là chủ đầu tư gì đó, nghĩ ông không biết chắc?

Chủ đầu tư kia đã lỗ đến mức bỏ chạy từ đời thuở nào rồi!

Giờ bán cái mảnh đất rách đó, nếu làng thật sự phải chia cho chủ đầu tư một nửa thì vậy mới là chuyện lạ để đời.

Thấy Thẩm Kiến Nghĩa không vui ra mặt, Hứa Hưng Học cũng hơi chột dạ.

Anh ta đứng dậy, cười gượng một cái, nói: “Thôi chú ạ, theo cháu thì bỏ đi, giữ lại cái mảnh đất nát đó cũng chẳng để làm gì.

Cháu sẽ về nói lại với làng là mình thương lượng không xong, chuyện coi như chấm dứt. Mình vẫn là người một nhà, chú mãi mãi là chú của cháu, đừng để cái chuyện nhỏ này làm cho mất vui.”

Nói xong, anh ta xoay người định rời đi.

Thấy Hứa Hưng Học sắp bước ra khỏi cửa, Thẩm Tông đứng dậy chặn lại, nói: “Anh Hưng Học, sáu vạn, anh về nói với bên làng là sáu vạn thì bọn em sẽ mua mảnh đất đó, đến khi ký hợp đồng sẽ trả tiền mặt luôn.”

Bước chân Hứa Hưng Học khựng lại.

Anh ta cau mày, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tông mà không lên tiếng.

Thẩm Tông cười nhẹ với anh ta: “Là bố chồng em muốn mua miếng đất đó. Ông đã lớn tuổi, không muốn phải đi lại vất vả nữa, ngại lăn xăn.

Mảnh đất này có vị trí rất tiện, vừa hay ở ngay trước cửa nhà, vừa nhìn thấy đã thích.

Cho nên bọn em thật sự muốn mua. Nhờ anh giúp bọn em nói một tiếng với bên làng, sáu vạn là mức giá bọn em có thể chịu được.

Cũng không cần phải lập sổ mới, cứ gộp vào diện tích nhà em rồi làm lại hợp đồng là được.

Nếu được thì anh nói giúp cho, em chạy ra rút tiền ngay rồi mình cùng đến làng làm thủ tục luôn.”

Thật ra Hứa Hưng Học nói không sai, khu dân cư này đúng là làm theo mô hình hợp tác với bên chủ đầu tư.

Tài khoản ngân hàng cũng dùng chung.

Mặc dù bên kia đã buông tay, chẳng mấy khi quan tâm nữa đến bên này, nhưng nếu tự nhiên xuất hiện một khoản tiền lớn thì kiểu gì cũng có thể bị hỏi tới nguồn gốc.

Lúc đó có nói hay không nói đều khó.

Nộp tiền vào thì dễ, nhưng muốn rút ra lại thì lại lắm thủ tục nhiêu khê.

Nay Thẩm Tông đề nghị trả tiền mặt, có nghĩa là không qua tài khoản, như vậy là tiền có thể để lại dùng trong làng.

Dù gì cũng là công quỹ, nhưng tiền có trong két khác hẳn với tiền có trên sổ sách.

Nhờ Hứa Hưng Học đứng ra dàn xếp, chuyện đất đai nhanh chóng được giải quyết.

Họ bỏ ra sáu vạn để lấy quyền sử dụng mảnh đất đó.

Cùng lúc, nhà họ Thẩm cũng đưa ra lý do rằng vì muốn trồng các loại dược liệu quý, sợ bị trộm nên cần xây tường bao quanh đất, ban quản lý thôn cũng rất rộng rãi đồng ý.

Thậm chí còn ghi hẳn vào hợp đồng.

Họ còn chủ động nói rằng nhà họ Thẩm có toàn quyền sử dụng mảnh đất này, kể cả sau này có muốn xây biệt thự thì cũng không có ai can thiệp.

Tất nhiên ai cũng biết đó chỉ là một câu nói đùa.

Ai mà thật sự bỏ tiền xây biệt thự trên cái mảnh đất đó chứ?

Tiền xây nhà còn đủ mua một căn mới trong khu, lại có ánh sáng tốt hơn nhiều.

Giải quyết xong chuyện đất đai, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vì điều đó đồng nghĩa với việc họ lại có thêm một lớp bảo vệ về mặt an ninh.

Có lẽ vì tâm trạng nhẹ nhõm nên đêm đó Thẩm Tông ngủ ngon một cách kỳ lạ.

Thế nhưng đến nửa đêm, cô đột nhiên tỉnh giấc ——

Chỉ thấy trong người như có một tiếng “cách” vang lên từ đâu đó, sau đó toàn thân bỗng trở nên nhẹ nhõm, dễ chịu khoan khái đến lạ thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play