Mặc dù Hứa Hưng Học không nói rõ ràng, nhưng ai cũng hiểu rằng vấn đề còn lại chỉ là giá cả, việc mua đất chắc chắn sẽ không có trở ngại gì.
Vì vậy, mọi người chuyển chủ đề từ việc mua đất sang chuyện sửa sang nhà cửa.
“Tấm ốp cách nhiệt và chống động đất ngoài tường sẽ được lắp đặt vào ngày mai. Họ đã có sẵn vật liệu, chỉ cần thêm vài người là có thể hoàn thành trong một ngày.
Cửa và cửa sổ chống trộm cần được đặt làm riêng, thời gian thi công sẽ lâu hơn một chút. Nhưng vì chúng ta đặt hai căn nhà, họ đồng ý làm gấp, cam kết tối đa mười ngày sẽ hoàn thành.
Tấm pin năng lượng mặt trời cũng đã được thỏa thuận xong. Nói thật, chỗ Tiểu Khải tìm được thực sự rất tốt. Họ không dùng tấm pin thông thường mà là ngói năng lượng mặt trời, trông giống như ngói lợp nhà.
Không chỉ chịu được nhiệt và lạnh, nghe nói còn có khả năng chống va đập rất mạnh, thậm chí là mưa đá to bằng quả trứng gà rơi xuống cũng không sao. Em nghĩ, chắc chắn cũng không sợ động đất.”
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Thẩm Kiến Nghĩa thao thao bất tuyệt kể về tiến độ thi công, sau đó hỏi: “Anh Cố, vậy sân sau anh định xây dựng thế nào? Để trống để sau này trồng trọt, hay là xây nhà?
Nếu muốn xây nhà thì phải làm gấp, diện tích lớn như vậy, không thể hoàn thành trong một hai ngày được.”
Cố Chính Sơ suy nghĩ một lúc, nói: “Xây nhà thì không vội, anh nghĩ hay là đào hai tầng hầm?”
“Tầng hầm?”
“Ừ, anh nghĩ, không gian của Tông Tông vẫn còn hơi nhỏ. Mặc dù chúng ta đang tìm cách mở rộng nó, nhưng rốt cuộc có thể lớn đến mức nào thì không có ai biết chắc được. Vì vậy, phải nghĩ trước nơi để tích trữ hàng hóa.
Mặc dù Tiểu Khải đã thuê một kho để chứa nhiên liệu, nhưng đó chỉ là tạm thời. Nếu tình hình trở nên hỗn loạn thì liệu việc chợ có còn tồn tại hay không cũng là điều không chắc chắn.
Ngay cả khi không có vấn đề gì, chúng ta cũng không dám để nhiều hàng hóa ở đó, đúng không?
Vì vậy, việc trồng trọt là chuyện của sau này, quan trọng là phải tận dụng chỗ đó để tích trữ hàng hóa.
Nếu để nhiều đồ ở bên ngoài, lỡ bị người khác nhìn thấy... dù sao thì cũng không thiếu lòng đề phòng được!”
Lời của bố chồng khiến Thẩm Tông cảm thấy rất đồng cảm.
Điều cô lo lắng nhất trong hai ngày nay chính là chuyện này!
Tích trữ hàng hóa không chỉ là mua sắm, quan trọng là phải có chỗ để.
Lương thực còn chưa mua, còn phải chuẩn bị nước uống cho cả nhà trong gần hai năm, tất cả đều cần không gian lớn.
Chưa kể còn phải chuẩn bị dụng cụ, thiết bị trồng trọt, thậm chí khi có động đất, xe trong nhà cũng cần phải có chỗ để.
Xây tầng hầm thực sự là một ý kiến hay!
“Cũng có thể xây nhà phía trên tầng hầm. Con nhớ khi tái thiết sau thảm họa, mọi người thường sử dụng loại nhà lắp ghép bằng khung thép.
Loại nhà đó dễ lắp đặt và rất bền.
Dù sao chúng ta cũng chỉ để đồ và sau này sẽ trồng trọt trong đó, không cần quan tâm đến sự thoải mái.
Nếu sử dụng loại này, đặt hàng trước rồi đợi tầng hầm được xây xong là có thể lắp đặt ngay, vừa nhanh vừa kín đáo.”
Thẩm Tông vừa nói vừa lấy điện thoại tìm kiếm “nhà lắp ghép” trên trang mua sắm, sau đó đưa thông tin cho ba người lớn xem.
Mọi người xem xong đều thấy đề xuất này rất tốt, Thẩm Tông trực tiếp chọn một nhà sản xuất có uy tín, không quá xa Bắc Ninh và gọi điện thoại cho họ.
Đối phương rất nhiệt tình, sau khi thêm bạn bè, người ta đã gửi rất nhiều hình ảnh và video về các công trình thi công của họ.
Không chỉ vậy, họ còn đề nghị kết nối video để xem trước địa điểm, thuận tiện cho việc đưa ra phương án thiết kế.
Sau khi kết nối, Thẩm Tông và mọi người mới phát hiện đối phương đang ở một công trường, đang lắp đặt cửa ẩn cho hầm rượu dưới đất cho một khách hàng.
“Các anh còn có thể xây dựng hầm rượu sao?” Thẩm Tông tò mò hỏi.
“Có chứ, chúng tôi không chỉ có nhà máy mà còn có đội ngũ thi công chuyên nghiệp.
Đội ngũ thi công của chúng tôi đều có chứng chỉ.
Đừng xem thường tầng hầm, xây dựng nó cần phải có nhiều kỹ thuật lắm đấy!
Yêu cầu về chống thấm, chống ẩm và thông gió đều rất cao, không phải thứ mà đội ngũ không chuyên nghiệp có thể làm bừa.”
Có lẽ đối phương muốn khoe khoang năng lực của mình, vừa nói vừa tiến lại gần quay cho họ xem.
Thẩm Tông và ba người lớn trong nhà nhìn nhau, lập tức quyết định: “Các anh có sẵn đội ngũ không? Nếu có thì đến Bắc Ninh một chuyến, giúp chúng tôi xây hai tầng hầm. Làm gấp, sau khi đo đạc xong là có thể thi công ngay.”
-
Sau khi quyết định xong việc này, trời cũng đã tối, Cố Khải cũng trở về từ thành phố.
Việc thẩm định nhà diễn ra rất thuận lợi, đối phương cam kết sau hai ngày nữa là có thể nhận được khoản vay.
Sau khi tính toán, căn nhà ở Phúc Lâm có thể nhận được khoảng ba triệu bảy trăm nghìn, khu nhà công chức cũng có thể nhận được hơn một triệu hai trăm nghìn.
Với năm triệu này làm nền tảng, việc sửa chữa hai căn nhà và mua sắm vật tư sau đó gần như có thể tiến hành bình thường.
Ngôi nhà cũ của gia đình nhà họ Cố sẽ được nhà phát triển đến đo đạc vào ngày mai, theo điều kiện mà họ đã đưa ra trước đó, căn nhà này có thể nhận được một triệu bảy trăm nghìn tiền mặt.
Tuy nhiên, trong điều khoản trước đó có một câu, nói rằng để khuyến khích thì người ký hợp đồng sớm nhất sẽ được thưởng theo tỷ lệ khác nhau.
Cộng thêm tiền thưởng, có thể nhận được khoảng một triệu tám trăm nghìn.
Sau khi mọi người bàn bạc, quyết định tạm thời để số tiền này vào thẻ của Cố Chính Sơ, không dùng để sử dụng chung.
Dù sao ông ấy sẽ đi mua dược liệu và ngọc, hai thứ này đều sẽ tốn không ít tiền.
Tối hôm đó, Thẩm Tông ngủ rất ngon, chưa bao giờ cô ngủ ngon như vậy.
Ngủ một giấc sâu đến mức không biết khi nào Cố Khải rời đi.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã gần trưa rồi.
“Mẹ, sao mẹ không gọi con dậy?”
Cô đi ra khỏi phòng, ngáp một cái rõ dài rồi quay sang mẹ than phiền.
“Gọi cái gì mà gọi? Bố chồng con nói rồi, bảo con phải nghỉ ngơi cho tử tế. Dù có chuyện to bằng trời thì cũng không quan trọng bằng việc để con hồi phục sức lực. Trước khi đi ông ấy còn dặn kỹ, chỉ cần con ngủ được thì cứ để con ngủ, không ai được phép làm phiền đến con. Việc nhà có biết bao nhiêu người lo rồi, đâu đến lượt con phải lo. Ăn xong rồi thì ngoan ngoãn quay về phòng nằm nghỉ đi.”
Nói đến đây, Trình Như rướn người lại gần con gái, hạ giọng hỏi nhỏ: “Tông Tông à, con có cảm giác gì không? Có thấy trong bụng có động tĩnh gì không?”
Thẩm Tông cạn lời, không nhịn được lườm bà một cái rõ to: “Mẹ tưởng con mang bầu sinh con chắc? Cái không gian ấy có nằm trong bụng đâu mà đòi có động tĩnh! Mẹ, mẹ cũng nghĩ ra được ha!”
Nghe con nói xong, Trình Như cũng không nhịn được mà bật cười.
Vừa cười bà vừa nói: “Thì mẹ đâu có biết diễn đạt sao cho đúng đâu? Con so đo cái này với mẹ làm chi? Nhưng mà nói thật nè, con có cảm thấy gì không?”
“Chỉ thấy buồn ngủ thôi ạ, ngoài ra không thấy gì hết.”
“Thì cứ ngủ đi! Bố chồng con bảo rồi, cảm thấy ngủ không đủ tức là tinh thần còn yếu, phải bồi bổ lại tinh khí đã, mấy chuyện khác để sau tính. Mau ăn đi, mẹ đã chuẩn bị sẵn hết rồi, ăn xong thì về phòng ngủ tiếp.”
Thẩm Tông ngồi xuống bắt đầu ăn, Trình Như cũng ngồi cạnh, nhìn cô mãi với vẻ mặt đầy đắn đo.
“Mẹ, có chuyện thì mẹ cứ nói đi, nhìn con kiểu đó con nuốt không trôi chút nào.” Thẩm Tông cắn một miếng quẩy, vừa nhai vừa nói.
“Lúc nãy con nhắc đến chuyện con cái, mẹ cũng muốn hỏi... cái chuyện tránh thai ấy, phải làm cho cẩn thận. Thời buổi này sinh con ra chỉ thêm khổ cho cả mẹ lẫn con.”
Nói đến đây, vành mắt Trình Như liền đỏ hoe.
Làm mẹ, ai mà không mong con gái mình yên bề gia thất, sinh con đẻ cái, sống một cuộc đời an ổn?
Vậy mà giờ đây bà lại phải ngồi đây khuyên con gái đừng sinh con.
Thẩm Tông không ngờ mẹ lại nhắc đến chuyện này, chỉ cảm thấy miếng quẩy trong miệng cũng nghẹn lại nơi cổ họng, không cách nào nuốt nổi.
Cô im lặng một lúc rồi mới nói: “Mẹ với ba đừng lo chuyện này nữa, con với anh Khải đã bàn với nhau rồi, tụi con không định sinh con đâu ạ. Chắc chắn chị con sẽ quay về, con của chị ấy cũng là con của cả nhà mình. Sau này cả nhà mình cùng nhau nuôi nấng Đồng Đồng với Sam Sam lớn khôn, cũng coi như là có người nối dõi.”
Trình Như gật gật đầu, rốt cuộc nước mắt cũng không kìm được mà trào ra.
“Vậy... hai đứa tính sao? Hay là nhân lúc bây giờ còn rảnh, mẹ đi cùng con đến bệnh viện làm luôn đi? Dù sao cũng là một cuộc tiểu phẫu, làm sớm thì có thời gian hồi phục.”
“Không cần đâu mẹ. Bố chồng con đã kê thuốc cho anh Khải uống rồi, là thuốc dành riêng cho nam giới. Ông ấy nói công dụng chính của nó là diệt tinh trùng, không độc, rất an toàn, hiệu quả cũng cao. Ông ấy không muốn con đi làm phẫu thuật, sợ con tổn thương nguyên khí, lỡ mà sau này có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì con không kịp hồi phục rồi lại khổ cả đời.”
Nghe đến đây, Trình Như cảm động đến mức không biết nói gì cho phải.
Một lần nữa, bà lại thấy may mắn vì con gái mình không ly hôn với Cố Khải. Một gia đình chồng hiểu chuyện, suy nghĩ chu toàn như vậy, biết tìm đâu ra trên đời này nữa?
Ăn cơm xong, Thẩm Tông bị mẹ đuổi về phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù còn thấy buồn ngủ, nhưng cô vừa mới ngủ dậy, đâu thể chợp mắt lại ngay được?
Cô lấy giấy bút ra bắt đầu ghi lại những việc còn chưa làm, định sắp xếp lại theo thứ tự ưu tiên, làm xong việc nào thì gạch việc đó, cố gắng không bỏ sót chuyện gì.
Nhưng còn chưa kịp viết được mấy dòng thì điện thoại đã vang lên. Nhìn tên người gọi, Thẩm Tông im lặng giây lát rồi mới bấm nhận cuộc gọi.
“Nhiên Nhiên, chị đang định gọi cho em đây...”
“Chị à, chị có chuyện gì thì cứ để sau hẵng nói, em có việc gấp cần nói trước!”
“Được, em nói đi.”
“Chị, chị với dì nhất định phải tích trữ lương thực nhé, đồ ăn thức dùng cũng chuẩn bị nhiều lên một chút, đừng sợ chiếm chỗ.”
Thẩm Tông ngẩn người, lời định nói cũng đổi luôn thành: “Có chuyện gì vậy? Vệ Nghiêm nói gì với em à?”
Người gọi là em họ của Thẩm Tông – Trình Nhiên.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy ở lại thủ đô và kết hôn với một quân nhân trong đơn vị đầu não rồi định cư tại đó.
Vì là con một nên khi Trình Nhiên quyết định không quay về Bắc Ninh nữa, cậu Trình Phong và mợ Trần Nghệ cũng bán nhà ở quê để lên thủ đô sống cùng con gái.
Hai hôm nay Thẩm Tông vẫn luôn băn khoăn, có nên báo tin thảm họa sắp xảy ra cho chính quyền hay không?
Không nói thì lo, mà nói thì lại sợ gây họa cho mình và người thân.
Cô cứ suy nghĩ mãi, muốn tìm cách để cảnh báo cho người thân và bạn bè, ít nhất cũng giúp họ chuẩn bị được đôi chút, may ra còn có thể thoát nạn.
Chưa kịp nghĩ ra nên nói thế nào để vừa cảnh tỉnh người thân mà không khiến họ hoang mang thì không ngờ Trình Nhiên đã chủ động gọi tới trước.
“Không có gì to tát đâu chị, chị đừng nghĩ nhiều. Không phải Vệ Nghiêm nói với em, anh ấy đâu bao giờ kể mấy chuyện này với em chứ. Nói chung là chị cứ nghe em đi, chuẩn bị nhiều một chút, có lương thực trong nhà thì lỡ có chuyện gì cũng đỡ hoảng.”
Càng nghe Trình Nhiên nói, Thẩm Tông càng thấy có gì đó không đúng.
Cô cố ý xì một tiếng: “Có chuyện gì thì Vệ Nghiêm thể nào mà chả gọi điện về cho nhà, cần gì em phải làm trung gian? Thôi đi, đừng nghĩ linh tinh. Giữa mùa hè thế này mà tích trữ lương thực, không sợ bị sâu mọt à? Toàn bày mấy trò ngớ ngẩn!” ( truyện trên app T•Y•T )
Nghe cô nói vậy, Trình Nhiên lập tức cuống lên: “Chị! Chị nghe em một lần được không! Sao mà Vệ Nghiêm gọi cho mọi người được? Anh ấy đang trong trạng thái chiến đấu cấp một rồi, lâu lắm rồi không có ai trong đơn vị được ra khỏi nơi đóng quân!
Mấy hôm nay em thấy xe quân sự trong thành phố cứ chạy liên tục, đều là hướng ra ngoại thành, chắc chắn là đâu đó gặp tai họa, chỉ là chưa công bố ra ngoài mà thôi. Tin hay không thì tùy chị, chị cứ tự cân nhắc đi. Em không nói nữa, em gọi cho dì!” Rõ ràng cô bé đã tức giận, nói xong liền dập máy.
Thẩm Tông ngồi trước bàn, trong lòng như có sóng lớn cuộn trào.
Kiếp trước, thời điểm này cô vừa ly hôn với Cố Khải xong, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Cô cắm đầu học ngoại ngữ suốt ngày, điện thoại thường xuyên hết pin, cũng hay để máy tắt.
Có lẽ vì thế mà cô chưa từng nhận được cuộc gọi nào từ em họ của mình cả.
Cũng chẳng hay biết, thì ra đất nước đã sớm dự đoán được thảm họa này từ trước, chỉ là bí mật ứng phó, chưa công khai cho dân chúng biết mà thôi.
Hoặc có thể là do đánh giá chưa chính xác, không ngờ mức độ của nó lại nghiêm trọng đến thế?
Hoặc cũng có thể là vì không xác định được rõ ràng nên không muốn khiến dân tình hoang mang?
Dù là lý do gì đi chăng nữa thì chuyện này rõ ràng là không thể tránh được nữa.
Xem ra, công tác chuẩn bị phải được đẩy nhanh tiến độ rồi.