“Làm sao thế? Gặp ác mộng à?”

Thấy vợ đột ngột bật dậy, Cố Khải dụi mắt rồi cũng ngồi dậy theo.

“Cố Khải, em cảm thấy, hình như không gian của em to ra rồi!”

Niềm vui đến quá bất ngờ khiến Thẩm Tông ngồi im trên giường, không dám nhúc nhích lấy một chút.

Cô vỗ mạnh vào người chồng: “Mau, tìm cho em cái thước cuộn, em phải đo thử xem!”

“Ồ, anh đi ngay đây.” Cố Khải lập tức tỉnh táo, không nói hai lời liền nhảy xuống giường.

Mấy phút sau, anh cầm theo một chiếc thước thép quay trở lại.

“Lần này to ra nhiều lắm, em thấy ít nhất cũng gấp mấy lần trước…

Ôi chao, Cố Khải, không gian của em tăng thêm hai trăm mét vuông! Hai mươi mét vuông cũ vẫn còn, nằm sát bên phần mới, giống như là có thêm một căn nhà nhỏ vậy!

A a a! Không gian của em tăng gấp mười lần rồi! Giờ là hai trăm hai mươi mét vuông đó!”

Thẩm Tông ném luôn cây thước, hưng phấn nhảy phắt từ trên giường vào lòng chồng, hai chân quấn quanh eo anh, miệng cười ngoác đến tận mang tai.

Tay cô còn vỗ bồm bộp lên vai anh, chẳng thèm nương tay chút nào.

Cố Khải giữ lấy tay vợ, không để cô đập loạn nữa.

Rồi anh kéo cô xuống khỏi người mình, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô…

Nửa đêm hai vợ chồng ầm ĩ như vậy, tất nhiên đã đánh thức vợ chồng Thẩm Kiến Nghĩa ngủ ở tầng một.

Nghe nói không gian của con gái thật sự mở rộng rồi, hai ông bà cũng vui không để đâu cho hết. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

“Sáng mai gọi cho lão Cố ngay! Không biết đến bao giờ ổng mới về nữa?”

“Hôm qua ổng bảo muốn nán lại cái hội chợ dược liệu ấy phải không? Không đợi được hả? Mình cũng đâu nhất thiết phải mua mấy loại thuốc quý đắt đỏ đấy để làm gì đâu?”

Thấy ba mẹ vợ lo lắng, Cố Khải đành phải thay ba mình giải thích: “Không phải ba con đang đợi thuốc, mà là muốn tìm hạt giống tốt. Giờ không phải mùa trồng trọt, ngoài thị trường khó mà kiếm được giống tốt nên mới định xem thử có gì ở hội chợ không.”

“Hay là mai con thử ghé qua chợ đồ cổ, coi thử có tiệm ngọc nào có miếng nào hợp thì mua trước vài viên chúng ta xài tạm cũng được.”

Có lẽ đúng như Thẩm Tông từng đoán, chất lượng của tinh thạch không nằm ở loại đá mà là tinh thần lực ẩn ở bên trong nó.

Trận pháp mà Cố Chính Sơ bày trước khi đi, những miếng ngọc khác vẫn bình thường, chỉ có đôi hoa tai là đã nhạt màu đi thấy rõ, ảm đạm tới mức nhìn thôi cũng thấy nó sắp nát ra đến nơi.

Lúc không gian chưa nâng cấp, mọi người không để ý.

Nhưng giờ Thẩm Tông vừa nâng cấp xong, ai nấy đều đồng loạt nghĩ đến —— nếu tinh thạch tinh khiết hơn một chút nữa, liệu không gian còn có thể tăng lên được nữa không?!

Có hy vọng là có động lực.

Sáng sớm hôm sau, Cố Khải lập tức ra khỏi nhà.

Đến trưa, anh mang về cả đống hộp trang sức.

“Anh đi đến tiệm ngọc trước, lúc ấy anh mới phát hiện ngọc thật sự đúng là một thứ phức tạp lắm, nhìn thì gần giống nhau mà giá thì lại chênh gấp mấy lần.

Anh không dám mua bừa, tính qua trung tâm thương mại xem thử, ai dè đi ngang tiệm cầm đồ hồi xưa mà mình từng bán trang sức.”

Nghe chồng kể nguồn gốc mấy món mặt dây, vòng tay, nhẫn đủ kiểu, Thẩm Tông chỉ thấy cạn lời.

Thế sự xoay vần, đúng là không thể lường được.

Mấy hôm trước vừa đem đồ trong nhà đi bán với cái giá bèo, quay đầu lại lại bỏ cả đống tiền để mua đồ người khác cầm về.

May là mấy món Cố Khải mua về trông cũng khá ổn, mẫu mã không quan trọng, chủ yếu là viên ruby hay sapphire đều to đẹp, chất lượng tốt.

Năm món tất cả, hết mười hai vạn, vẫn trong tầm chịu được.

So với việc có thể khiến không gian mở rộng thêm, số tiền đó chẳng là gì.

Ba ngày sau, Cố Chính Sơ trở về biệt thự. Trước khi về ông đã biết tin không gian đã được nâng cấp lên, đương nhiên là rất mừng rỡ.

Vừa về đến nhà, chưa kịp nghỉ ngơi thì ông đã lấy một bao tải nhỏ ra từ trong chiếc túi mà mình mang theo bên người, lập tức bày lại một trận pháp mới cho toàn bộ tầng hai.

Cái túi đó không lớn, bên trong là nửa bao vụn ngọc. Mỗi miếng to nhỏ khác nhau, lớn nhất chỉ bằng móng tay, nhỏ thì như hạt đậu nành.

“Đừng coi thường cái bao này, tuy nhỏ nhưng toàn là ngọc tốt không đấy. Là ba may mắn gặp đúng lúc xưởng ngọc lớn nhất ở Bình Xuyên đang chế tác một món đồ để dự thi, nghe nói khối ngọc ấy trị giá đến mấy triệu lận đấy!

Ba phải nhờ bạn bè đủ mối mới lấy được số vụn này, người thường thì không xin nổi đâu. Như cái nhỏ xíu này này…”

Cố Chính Sơ giơ một mảnh chỉ to hơn hạt gạo chút xíu lên.

“Dùng để đính vòng cổ hay lắc tay thì cũng đủ bán được một khoản kha khá đấy.”

Dù ông không đi lâu, nhưng có thể thấy mấy ngày này ông đã nghiên cứu ngọc kỹ lưỡng hơn trước rất nhiều.

Hơn nữa, mớ ngọc trong túi ông thật sự là đồ tốt.

Tuy từng chỗ đặt lên đều là vụn nhỏ li ti, nhìn nghèo nàn không thể tả, nhưng tinh thần lực mà chúng phát ra chẳng hề kém gì mấy viên đá quý Cố Khải tốn mười mấy vạn mua về.

Thậm chí là còn tốt hơn.

Bởi vì ngay khi trận pháp hoàn tất, cả tầng hai rõ ràng đã trở nên trong lành, mát mẻ hơn hẳn.

Mà Thẩm Tông vừa mới nâng cấp không gian nên càng cảm nhận được rõ.

Cô lập tức thấy cơ thể mình ấm áp lạ thường, buồn ngủ rũ rượi, giống hệt cảm giác lần đầu bước vào trong trận pháp.

Điều này khiến cô càng thêm tin tưởng rằng không gian còn có thể tiếp tục nâng cấp được nữa.

Ngày hôm sau khi Cố Chính Sơ về, lão Trịnh cũng dẫn công nhân quay lại công trình.

Trước đó họ đã đến đo đạc và phác thảo bản vẽ xong.

Theo kế hoạch thì họ định tiến vào sớm hơn vài hôm để đào hầm trước, nhưng lại bị Thẩm Kiến Nghĩa ngăn lại.

Phía nhà họ Thẩm yêu cầu trước tiên phải xây tường rào, đợi bao kín xong rồi thì mới được thi công tiếp.

Tình huống như vậy, đội của lão Trịnh từng gặp không ít lần.

Rất nhiều nhà giàu xây hầm không phải để làm kho chứa gì, mà là muốn cất giấu mấy món đồ quý giá, mà chuyện kiểu này thì càng ít người biết càng tốt.

Bọn họ rất hiểu chuyện, lập tức đưa ra bản cam kết bảo mật, ký tên, đóng dấu đầy đủ. Nhưng đồng thời, giá công trình cũng tăng thêm hai vạn.

Lý do thì đơn giản thôi — xây tường rào khiến việc vận chuyển vật liệu và dọn dẹp rác thải trở nên khó khăn hơn, chi phí vì thế cũng đội lên.

Thẩm Kiến Nghĩa thì lại chẳng hề đắn đo gì về chuyện này, gật đầu đồng ý ngay.

Đội lão Trịnh đúng là chuyên nghiệp, thiết bị máy móc cũng đầy đủ.

Chỉ trong hai ngày, những bức tường cao hai mét hai đã được dựng lên xung quanh nhà họ Thẩm, bao trọn cả căn biệt thự lẫn mảnh đất hoang bên cạnh.

Tường này không phải loại xây gạch thông thường, mà bên trong còn lồng thêm thép lớn bằng ngón tay cái, rồi đổ bê tông, bên ngoài cùng còn lắp thêm cả lớp chống chấn động.

Chớ nói đến động đất, đến cả xe hơi có phóng hết ga lao vào cũng chẳng làm gì được nó!

Chưa hết, phía trên tường và phần cao phía ngoài còn gắn thêm chông thép chống leo bằng inox, cùng với hệ thống camera giám sát.

Những thứ này ở bên Phúc Lâm cũng được lắp đầy đủ.

Lúc mọi thứ được lắp xong, Thẩm Tông còn chạy qua xem thử.

Xem xong chỉ thấy một điều —— đừng nói người, đến cả chuột cũng đừng hòng trèo qua nổi!

Tường rào được xây xong, đừng nói người trong nhà thấy chấn động thế nào, mà cả khu dân cư cũng xôn xao hết cả lên!

Trông thì đúng là quá ư là trâu bò!

Khu này vốn không có nhiều hộ dân ở, nhưng cũng đâu phải chỉ có mỗi nhà họ Thẩm.

Tường vừa xong, nhà họ lập tức thành "ngôi nhà nổi tiếng nhất khu". Cứ thỉnh thoảng lại có người ghé đến xem, ai quen biết thì còn  tiến đến bắt chuyện, hỏi ông Thẩm là đang làm cái gì bên trong vậy?

Lần nào Thẩm Kiến Nghĩa cũng lấy lý do là con cái đều vắng nhà, ba ông bà già ở một cái vùng xa thế này nên phải lo cho chuyện an toàn.

Nhưng cái bức tường đó thật sự khiến người ta sốc không nói nên lời, đến mức chiều hôm hoàn công, Hứa Hưng Học đã lại cưỡi cái xe điện nhỏ của mình chạy tới.

Lần này anh ta không vào nhà ngay mà vòng quanh sân nhà họ Thẩm một vòng lớn. Xem xong cũng mất một lúc mới nói được câu đầu tiên: “Chú ơi, nhà chú làm thế này hơi bị dữ đó nha!”

Thẩm Kiến Nghĩa chỉ cười cười, chẳng nói gì thêm.

Dù sao lúc ký hợp đồng cũng đã ghi rõ là cho phép xây tường rào rồi.

Giờ xây xong hết cả rồi, còn nói gì nữa?

Thật lòng mà nói, ngay cả Thẩm Kiến Nghĩa cũng thấy trận này họ làm hơi to, hơi quá mức lộ liễu.

Nhưng con gái con rể đều bảo, bất kỳ lúc nào thì an toàn vẫn là điều quan trọng nhất.

Ông nghĩ lại cũng thấy đúng, nếu tận thế thật sự xảy ra, ngoài người nhà mình thì còn có ai để mà trông cậy vào được nữa?

Ở nơi như đây, đừng có mà mong có chính phủ hay quân đội tới giữ gìn trật tự gì hết, chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.

Nhà có nhiều bí mật, xung quanh lại toàn người ngoài, nếu không chuẩn bị kỹ từ đầu, sau này chỉ còn biết vỗ đùi hối tiếc.

Trước kia ông vẫn nghĩ người làng đều tốt, có chuyện gì cũng sẵn sàng giúp đỡ nhau.

Nhưng từ khi Hứa Hưng Học có thể há miệng đòi một phát mười vạn cho mảnh đất hoang kia, Thẩm Kiến Nghĩa mới hiểu ra một điều ——

Trước lợi ích, đừng bao giờ thử lòng người.

Lúc thật sự xảy ra chuyện, mong chờ vào những người đó —— thà trông cậy vào một bức tường chắc chắn vững bền còn hơn.

Nên, ông thà để thiên hạ chỉ trỏ sau lưng, cũng không muốn vì chút sĩ diện hão mà phải nhượng bộ bất kỳ điều gì.

“Chuyện là ý của chú Cố đó.” ( app TYT - tytnovel )

Thẩm Kiến Nghĩa cười cười: “Tính ông ấy cẩn thận, đã quyết tâm trồng thuốc thì sẽ rất nghiêm túc. Còn chưa động gì vào mảnh đất mà người ta đã bay tới hội chợ dược liệu để mà tham quan rồi, muốn tìm xem giờ loại nào đang được giá.

Ôi chao, nhìn cái thế trận mà ông ấy bày ra, đừng nói đến kiếm lời, miễn là không lỗ sạch vốn liếng cả đời thì đã xem như là may hú vía rồi!”

Tuy giọng nói của ông có chút trách móc, nhưng cũng xem như là thay Cố Chính Sơ đưa ra lời giải thích với Hứa Hưng Học.

Hứa Hưng Học cũng không thấy ông đang lảng tránh, chỉ nghe mà không ngừng tặc lưỡi.

Miệng không ngớt lời trầm trồ: “Đã là viện trưởng bệnh viện lớn nhất thành phố, người ta dám làm tới vậy thì chắc chắn là có tính toán kỹ càng rồi. Cứ để chú ấy làm từ từ đi ạ, có gì cần bên làng giúp thì cứ nói một tiếng. Nếu vụ thuốc này làm ăn được thật, sau này còn phải nhờ chú ấy hỗ trợ đấy chứ, kéo cả làng mình cùng phát tài!”

Hứa Hưng Học nghĩ rất đơn giản —— viện trưởng lớn, tầm nhìn chắc chắn sẽ không tầm thường.

Người ta dám đầu tư lớn thế này thì nghĩa là trong lòng đã nắm chắc, thứ họ trồng nhất định sẽ có giá!

Chứ không thì ai mà làm rình rang đến mức như vậy?

Nhưng muốn kiếm lời thì sau này chắc chắn phải làm lớn. Làm nhỏ giọt thì trồng được bao nhiêu đâu?

Mà làng Nghênh Thủy thì gần ngay sát bên, nếu ông viện trưởng này có ý thuê đất, chắc chắn sẽ ưu tiên nơi đây.

Không ăn được thịt thì ít ra cũng được húp chút canh, đúng không?

Dù chỉ học mót được chút da lông thì cũng đủ dùng cả đời rồi.

Tuy không ai biết rốt cuộc Cố Chính Sơ định trồng loại dược liệu gì.

Nhưng chỉ nhìn bức tường này thôi là cũng đủ để khiến Hứa Hưng Học phát hoảng.

Trong lòng anh ta đã quyết, anh ta nhất định phải giữ gìn quan hệ tốt với nhà họ Thẩm và ông viện trưởng Cố mới được.

Có Hứa Hưng Học chống lưng, việc thi công bên nhà họ Thẩm thuận buồm xuôi gió. Hầm chứa được làm xong một cách nhanh chóng, ao cá cũng đã được đào xong.

Chờ nhà khung thép dựng lên, phần việc lớn coi như đã hoàn thành.

Ngay lúc đó, điện thoại mọi người đồng loạt báo tin —— núi lửa ở nhiều nơi tại Bắc Âu đồng loạt phun trào, thời tiết đột ngột thay đổi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play