“Anh cũng không chắc nữa, thôi cứ thử xem sao.” Cố Chính Sơ nhíu mày nói.

“Anh Cố, rốt cuộc anh định làm gì thế? Đừng úp mở nữa, nói cho tụi em nghe đi.”

Thẩm Kiến Nghĩa không nén nổi tò mò, mở miệng hỏi luôn.

“Vẫn là cuốn sách mà Tông Tông đưa cho anh lúc trước ấy.”

Cố Chính Sơ vừa nói vừa lấy quyển sách nhỏ kia ra, lật đến một trang, chỉ vào đó giải thích: “Mấy đứa nhìn chỗ này xem.”

Ba người cùng nhau ghé sát lại.

“Có gì đâu?” Thẩm Tông thắc mắc.

Trang sách ấy ngoài hình một người ngồi xếp bằng cùng với sơ đồ huyệt vị trên cơ thể ra thì còn có một hàng chữ nhỏ mà chẳng ai đọc hiểu.

“Ba dịch được mấy chữ này rồi à?” Cô chợt nghĩ ra một khả năng.

“Đâu có dễ vậy.” Cố Chính Sơ lắc đầu.

“Nhưng hôm qua ba với Tiểu Khải ngồi xem cũng nhận ra được vài phần, tạm coi là đoán được đại khái.”

Vừa nói, ông vừa chỉ vào mấy chấm đen cạnh hình người: “Nhìn cách mấy chấm đen này sắp xếp, có giống một loại trận pháp không?”

Nghe càng lúc càng ly kỳ.

Nhưng ba người vẫn chẳng nhìn ra được gì.

Thẩm Kiến Nghĩa là người đầu tiên lắc đầu: “Mỗi người giỏi một mảng thôi. Cái này, anh Cố anh cứ nghiên cứu với Tiểu Khải đi. Một người biết về kinh mạch, một người hiểu chữ cổ, hai người các anh hợp sức mới ngấm ra được. Anh cứ nói cho tụi em biết kết quả là được rồi, mấy bước giữa khỏi cần kể.” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nghe vậy, Cố Chính Sơ cũng bật cười.

“Hôm qua về nhà, anh lại nghĩ thêm một hồi, thấy cái này chắc là một bộ công pháp. Còn luyện xong sẽ có tác dụng gì thì anh chưa rõ. Chuyện dạy hay không tạm thời khoan hãy bàn đến đã, chờ nghiên cứu kỹ rồi nói sau. Nhưng mấy chấm đen này đúng là cách bố trí một cái trận, mà đây, phía dưới còn có phần chú giải riêng.”

Ông chỉ tay xuống đoạn chữ phía dưới.

Cả đám chẳng có ai buồn nhìn vào đấy, ai cũng chờ ông nói tiếp.

“Phía dưới này ghi cần dùng đến ‘tinh thạch’, nói rằng nếu bày trận theo cách này sẽ tụ sinh khí.

Mà ‘tinh thạch’ là cái quái gì thì anh chịu, anh chỉ đoán đại khái chắc nó là loại đá quý đẹp đẽ? Hoặc là mấy viên đá hiếm, khó tìm? Mà thứ đầu tiên anh nghĩ tới chính là ngọc.

Dù sao thì đây cũng là sách cổ, từ xưa đến nay người chúng ta thích nhất, gọi là tinh xảo đẹp đẽ nhất chắc cũng chỉ có ngọc mà thôi, đúng không?

“Hoặc có khi... là đá có chứa tinh thần lực?” Thẩm Tông lẩm bẩm, như đang suy tư gì đó.

“Con thấy chữ ‘tinh’ trong ‘tinh thạch’ chưa chắc mang nghĩa tinh xảo, mà có khi là tinh thần. Nếu cái trận này có thể hút tinh thần lực từ đá, rồi truyền sang cho người, thì dị năng của con có thể được tăng cường!”

Càng nói cô càng phấn khích, đôi mắt sáng rực.

Hai mươi mét vuông thật sự quá nhỏ, nếu có thể mở rộng thì bao nhiêu chuyện khó đều có thể được giải quyết.

“Đúng! Cái gọi là sinh khí trong sách, có khi chính là tinh thần lực! Là ba suy nghĩ hạn hẹp.”

Nghĩ thông suốt, Cố Chính Sơ mừng rỡ ra mặt.

“Chắc chắn là vậy! Mà cái sinh khí này thì cơ thể con người xác thật có thể hấp thu!”

Ông càng nghĩ càng thấy lời Thẩm Tông có lý.

Đến nỗi phấn khởi đứng bật dậy, vừa chỉ vào mình, vừa chỉ hai chậu hoa trên bàn.

“Hôm qua anh lấy đôi vòng ngọc mà mẹ Tiểu Khải để lại, còn đập vỡ cái vật trang trí bằng ngọc trong nhà, gom đủ bảy món rồi sắp trận theo đúng hình vẽ trong sách. Mấy đứa nhìn mấy chậu hoa này đi! Còn anh, nguyên đêm qua đều không hề chợp mắt mà bây giờ cũng không mệt tẹo nào, còn thấy khỏe hơn thường ngày!

Sinh khí này nhất định là có ích cho cả người và cây cối!

Anh đến đây hôm nay chính là muốn bàn với mọi người, mình thử dựng một trận tại nhà xem sao, nếu có hiệu quả thật, thì anh tính đi về Bình Xuyên một chuyến.”

“Bình Xuyên? Mua giống cây à?” Thẩm Kiến Nghĩa hỏi.

Bình Xuyên là vùng trồng dược liệu lớn nhất nước, cũng là nơi có thị trường buôn bán dược liệu sầm uất nhất.

“Ừ, một phần là để mua giống, nhưng còn một lý do nữa —— ở đó có ngọc. Dưới chân núi Cô Sơn có rất nhiều xưởng chế tác ngọc, anh muốn ghé qua đấy xem thử.

Dù gì mình cũng không cần ngọc nguyên khối, sau khi cắt tạc ngọc xong thì chỗ đầu thừa đuôi thẹo còn dư lại chắc cũng đủ dùng. Anh định tới đó gom một ít về.”

“Trước mắt thì cứ thử trước đã, có kết quả thì tính tiếp.”

Trình Như ở bên cạnh nghe nãy giờ đã sớm sốt ruột.

“Sách viết là tinh thạch chứ có nói nhất định phải là ngọc đâu, biết đâu đá quý cũng dùng được? Anh Cố, anh sắp trận đi, giờ còn sớm, không được thì để Kiến Nghĩa chạy ra tiệm ngọc mua cũng kịp.”

“Làm trong phòng Tông Tông đi, bây giờ người cần dùng nhất trong nhà ta là con bé.”

Ba người kia đương nhiên không có ý kiến gì.

Cả nhóm kéo nhau vào phòng ngủ của Thẩm Tông và Cố Khải, Cố Chính Sơ đặt bảy món trang sức theo đúng phương vị trong sách.

Sau đó ông đứng dậy cảm nhận một chút, quay lại hỏi: “Có ai cảm thấy gì không?”

Ba người nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.

Cố Chính Sơ nhíu mày: “Lạ nhỉ? Hôm qua vừa xếp xong là anh đã cảm nhận được ngay mà, chẳng lẽ nhất định phải là ngọc? Để anh đi lấy món đồ trang trí bằng ngọc đem qua.”

Ông nói rồi định ra ngoài.

“Ba, khoan đã.” Thẩm Tông ngăn lại.

“Có khi nào liên quan đến mức năng lượng không?”

Cô chỉ vào đôi hoa tai gắn đá quý: “Đá trên đôi hoa tai này của mẹ con nhỏ quá, có khi nào là vì vậy không? Mình thử đổi cái này xem sao.”

Nói rồi, cô lấy chiếc mặt dây chuyền ruby mà mẹ chồng từng tặng ra từ trong không gian.

Trước đây, tuy Cố Khải đã đồng ý để cô mang nó đi cầm, nhưng nghĩ tới việc đó là kỷ vật của mẹ chồng, rốt cuộc cô vẫn không nỡ.

Cố Chính Sơ cũng nhận ra mặt dây chuyền ấy, ông đưa tay vuốt nhẹ nó một cái rồi đặt nó vào một vị trí trong trận pháp.

Chiếc hoa tai vốn được đặt ở vị trí đó thì được ông gom lại với chiếc còn lại.

Vừa đặt xong, cả căn phòng bỗng xuất hiện một luồng gió mát nhẹ thoảng qua, khiến ai nấy đều cảm thấy thư thái sảng khoái.

“Thật sự cảm giác kìa!” Trình Như vui mừng reo lên.

Những người còn lại cũng liên tục gật đầu.

Thẩm Tông cũng rất vui —— điều này chứng tỏ suy đoán trước đó của cô là đúng, cái gọi là "tinh thạch" vốn không chỉ giới hạn ở ngọc, miễn là loại đá có năng lượng thì đều có thể dùng được.

Như vậy thì phạm vi lựa chọn của nó được mở rộng rất nhiều.

Có lẽ là do phòng không lớn lắm nên hiệu quả của trận pháp phát huy rất nhanh.

Vừa bày trận xong không bao lâu, mọi người đã có thể cảm nhận rõ rệt sự mát mẻ trong không khí, thậm chí còn dễ chịu hơn cả điều hòa.

Thế là chẳng ai muốn rời khỏi phòng, cả nhóm trực tiếp ngồi luôn tại chỗ để bàn bạc.

“Kiến Nghĩa, em quen thân với trưởng làng ở đây mà phải không? Em nói xem, nếu tụi mình đề nghị mua luôn mảnh đất phía sau nhà, ông ấy có đồng ý không?”

Cuối cùng Cố Chính Sơ cũng nói ra lý do chính khiến ông phải vội vàng đến đây hôm nay.

“Cũng gọi là thân, nói ra thì thằng nhóc ấy còn phải gọi em một tiếng chú họ đấy. Nhưng mà mua đất á? Anh Cố, nhà mình bây giờ cũng đủ rộng rồi mà, mua thêm làm chi nữa?”

Nhà của họ đang được gia cố lại, phần đang có cũng đã là cả một công trình lớn rồi.

Nghe nói Cố Chính Sơ còn muốn mua đất, Thẩm Kiến Nghĩa lập tức cảm thấy đau đầu.

“Phía sau á?” Thẩm Tông lập tức bật dậy.

Cô đi đến cạnh cửa sổ, chỉ tay ra ngoài hỏi: “Ba nói là mảnh đất ngay sau sân sau nhà mình, chỗ dính với hàng rào sắt đó hả?”

Cố Chính Sơ không đứng dậy, nhưng gật đầu xác nhận: “Ừ, chính là chỗ đó.”

“Mua!” Thẩm Tông dứt khoát nói, không cho ba mình cơ hội từ chối.

“Mua xong rồi tháo luôn hàng rào sắt sân sau, xây thêm hai bức tường, gộp luôn mảnh đất đó vào nhà mình, kéo thẳng tới sát tường bao của khu.

Ba nhìn xem, như vậy thì nhà mình sẽ trở thành một khối riêng biệt, trước sau đều dễ trông nom, như vậy khẳng định sẽ càng an toàn hơn nhiều!”

Cô kéo Thẩm Kiến Nghĩa lại gần, vừa nói vừa ra hiệu minh họa.

Nhà của nhà họ Thẩm nằm ở dãy cuối của khu biệt thự, giữa nhà và bức tường ngoài khu còn một khoảng đất trống.

Ban đầu mảnh đất này định làm vườn cây, nhưng sau vì nhà không bán được nên đành bỏ hoang.

Diện tích chỗ đó không nhỏ, nếu làm theo cách Thẩm Tông nói, nhà của họ sẽ có sân sau thông với tường bao của khu, tạo thành một khoảng không gian riêng biệt, kín đáo hơn hẳn, mà nếu thật sự có chuyện xảy ra cũng dễ phòng thủ, không bị đánh úp từ phía hai hướng.

Huống hồ nếu sau này lương thực khan hiếm, ai lại chê đất nhà mình rộng chứ?

Nghe con gái phân tích xong, Thẩm Kiến Nghĩa lập tức móc điện thoại ra: “Ba sẽ gọi thử cho Hưng Học xem sao, hỏi xem mảnh đó bên làng có định bán không. Nếu có thì chúng ta mua luôn.” ( app TYT - tytnovel )

“Mà không bán cũng không sao, mình thuê năm năm cũng được.” Thẩm Tông đứng bên cạnh nhỏ giọng tiếp lời.

Nghe nói Thẩm Kiến Nghĩa muốn mua đất, bên kia điện thoại, trưởng thôn Hứa Hưng Học rõ ràng khựng lại, hiển nhiên còn chưa hiểu nhà họ Thẩm muốn mua chỗ nào.

Anh không lập tức đồng ý mà chỉ nói sẽ qua xem thử rồi tính, nói xong liền cúp máy.

Hứa Hưng Học tới rất nhanh, chưa đầy hai mươi phút sau đã thấy anh ta cưỡi chiếc xe máy điện cũ kỹ lắc lư chạy vào sân.

Anh ta tầm ngoài ba mươi tuổi, mặt dài dáng gầy, người cao lòng khòng, đầu cạo húi cua, cả người đều toát lên vẻ lanh lẹ, khôn khéo.

Vừa bước vào, Hứa Hưng Học đã đưa tay quệt mồ hôi trên trán, chưa nói mà đã nhe răng cười: “Chú à, mấy hôm nay nhà mình rộn ràng quá trời luôn nhỉ!”

“Ừ thì, thông gia nhà chú bị giải tỏa, thấy nhà chú rộng nên dọn qua ở chung với vợ chồng chú tạm vài năm.

Tông Tông với Tiểu Khải chuẩn bị xuất ngoại, thấy ba người già bọn chú ở khu này hơi hẻo lánh, tụi nó không yên tâm nên cứ đòi sửa sang lại nhà cửa cho gọn gàng chút.

Chú thì bảo tụi nó cứ lo hão, tuy khu mình ít nhà thật nhưng cũng dính liền với làng, người quen thì không thiếu. Dù sao cũng có Hưng Học rồi này, rồi còn có cả người quen trong làng nữa, chú sợ gì không có ai lo?”

Thẩm Kiến Nghĩa vừa cười vừa đón anh ta vào nhà.

“Chính xác luôn chú, có bọn cháu ở đây thì khỏi phải lo gì hết!” Hứa Hưng Học gật đầu chắc nịch.

Anh ta liếc nhìn Thẩm Tông đang đứng bên cạnh, lại cười thêm một cái: “Mà thật ra mấy đứa nhỏ nghĩ vậy cũng đúng thôi, lo cho cha mẹ vậy là hiếu thảo quá rồi còn gì. Có sửa sang thêm chút cũng được, hai đủa nhỏ đi xa cũng cảm thấy an tâm hơn!

Mà… hai vợ chồng đều đi chung luôn hả? Hôm trước cháu nghe nói chỉ có một mình Tông Tông đi thôi mà?”

“Cùng đi hết. Tông Tông đi một mình thì nhà không yên tâm, vợ chồng chúng nó đi cùng nhau cũng tiện hơn.” Cố Chính Sơ lên tiếng.

Nhìn một cái là biết đây chắc là ba chồng của Thẩm Tông, đúng như lời giới thiệu thông gia mà Thẩm Kiến Nghĩa nhắc đến, Hứa Hưng Học liên tục gật đầu đồng ý.

Anh ta không tiếp tục chủ đề đó nữa mà chuyển qua hỏi chuyện chính: “Chú, nãy chú nói muốn mua đất? Mua đất gì vậy? Nhà chú như này còn chưa đủ để ở sao?”

“Là chú muốn mua. Chú định mua lại miếng đất phía sau nhà, cải tạo lại để trồng thuốc.” Cố Chính Sơ trả lời.

“Thông gia nhà chú lúc trước có mở y quán, chắc cháu cũng nghe qua rồi ha? Giờ đây căn nhà lại bị giải tỏa, y quán cũng phải dừng hoạt động.

Ông ấy ở không thì không chịu nổi nên tính tranh thủ thời gian rảnh này trồng vài giống thuốc thử xem sao. Nếu thấy ổn thì sau sẽ tính tới chuyện thuê đất trong làng để mở rộng quy mô.”

“Ui, chuyện này đúng là chuyện tốt!” Hứa Hưng Học gật đầu tán thành liền.

Dù chưa từng nói chuyện với Cố Chính Sơ, nhưng danh tiếng “viện trưởng bệnh viện Đông y” thì anh ấy vẫn từng nghe qua.

Làng lại nằm sát thành phố, phần lớn trai tráng đều ra ngoài làm việc, đất đai bỏ không đầy ra. Giờ có người muốn thuê hay canh tác, với làng thì chỉ có lợi.

“Thuê đất là chuyện sau này, giờ chú cũng chưa có kinh nghiệm gì cả, chỉ muốn thử trồng ở mảnh nhỏ sát nhà trước đã.

Ngay trước cửa thì rảnh rảnh còn có thể đi ra bên ngoài để đi dạo rồi chăm chút một tí. Cháu xem thử coi có thể bán mảnh đó cho chú được không, để chú làm thử trước một đợt?” Cố Chính Sơ kéo đề tài trở lại chủ đề chính.

Đất khu này vốn thuộc quyền quản lý của làng, không thể làm sổ đỏ, nhiều lắm thì cũng chỉ có quyền cư trú mà thôi.

Nói trắng ra, với làng thì bán nhà hay bán đất thì cũng chẳng khác gì nhau.

Huống hồ mảnh đất đó nằm ngay sau nhà họ Thẩm, vẫn luôn bỏ hoang từ lâu, giữ cũng chẳng để làm gì.

Nếu có thể bán được thì với làng, ấy chẳng khác gì có thêm một khoản tiền trời cho.

Nghe Cố Chính Sơ phân tích xong, thật ra trong lòng Hứa Hưng Học đã xuôi xuôi muốn đồng ý rồi, chỉ là anh không thể nói thẳng ra được.

“Mảnh đó thì... bán thì cũng được... nhưng mà giá cả thì cháu phải về bàn lại với làng cái đã. Với lại, chú cũng biết đó, đất ở đây không làm được sổ đâu nha?”

“Biết mà.”

“Vậy thì được ạ.”

Hứa Hưng Học cười hề hề: “Vậy để tụi cháu họp bàn cái đã, chú, mọi người cứ đợi tin từ cháu ha.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play