Nghe nói là bác cả bảo lắp cho nhà mình, Cố Gia Thụ cũng không từ chối nữa.

Anh ấy vừa cười hì hì vừa gãi đầu nói: “Vậy thì để em đi cảm ơn bác cả cái đã. À đúng rồi anh, bên bác thì anh khỏi phải lo, mai em sẽ thuê xe chở một chuyến là cũng dọn xong hết cả rồi. Bên đó cũng đâu có nhiều đồ, để em lo là được, anh chị đừng bận tâm.”

Tiễn Cố Gia Thụ và người thợ lắp cửa đi chưa bao lâu, người phụ trách chống thấm và lắp lớp cách nhiệt cũng đến, hai vợ chồng lại bắt đầu bận rộn.

Cả hai đang nói yêu cầu với thợ thì điện thoại của Thẩm Tông vang lên.

Cô nhìn tên người gọi rồi bảo chồng: “Ba gọi.”

Nói xong liền nhấn nút nghe.

“Tông Tông, vụ vay tiền con đã lo xong chưa?” Giọng Cố Chính Sơ vang lên trong điện thoại.

“Xong rồi ba ạ, lát nữa người bên công ty định giá sẽ qua, con với anh Khải đang đợi đây.”

“Một mình Tiểu Khải chờ cũng được mà, ba muốn con qua giúp ba dọn ít đồ.”

“Dọn đồ ạ…” Thẩm Tông hơi ngập ngừng.

Cô liếc nhìn thoáng qua mấy người đang đứng gần đó rồi bước đến góc phòng, hạ giọng nói: “Ba, sáng nay tụi con vừa mới trả nhà ở khu ký túc xá, đồ đạc đều ở trong không gian hết, vẫn chưa kịp lấy ra. Giờ thực sự không còn chỗ nào để chứa nữa.”

“Không cần dùng đến cái đó. Con lái xe qua đi, hai ba con chúng ta mỗi người một xe, dọn trước mấy món quan trọng, mấy cái còn lại thì mai nhờ Gia Thụ lo. Ở nhà cứ để Tiểu Khải trông là được, chủ yếu ba muốn tìm ba mẹ con có việc, không đi muộn được.”

Nghe ba chồng nói vậy, Thẩm Tông cũng không tiện từ chối nữa: “Dạ được ạ, con qua liền đây.”

Cô để lại chìa khóa căn hộ khu công chức cho Cố Khải, dặn dò vài câu rồi lái xe tới nhà cũ của Cố gia.

Chưa đỗ xe đã thấy trên cánh cửa kính đóng kín của ban công dán một tờ giấy trắng in dòng chữ: “Do chuyển nhà, hiệu thuốc tạm ngưng hoạt động.”

Trước cửa có mấy người đứng ở đấy, không rõ là hàng xóm hay bệnh nhân, đang tụm năm tụm ba chỉ trỏ bàn tán.

Thẩm Tông bẻ lái, chạy vào từ cổng chính của khu nhà.

Vừa vào đến nơi, cô đã thấy bên trong nhà đã được dọn dẹp gần xong.

Mấy món đồ trang trí lặt vặt bên ngoài đều đã được thu dọn, trên cái bàn ngoài phòng chất mấy túi to, cạnh tường dựng hai chiếc vali. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Ngoài ra còn có từng thùng sách đã được đóng gói cẩn thận.

Nhìn đống đồ khắp sàn nhà…

Không chừng đêm qua ông cụ không chợp mắt tí nào nhỉ?

Thế nhưng sắc mặt của ông lại rất tốt, trông còn có phần tỉnh táo hơn cả mình nữa!

Thẩm Tông vừa lẩm bẩm trong bụng vừa nói với Cố Chính Sơ: “Ba gấp như vậy làm gì, đợi con dọn xong đám đồ trong không gian rồi quay lại, gom một lần là hết. Nhiều đồ như vậy, dọn từng chút thế này cực lắm ạ!”

“Không sao đâu.” Cố Chính Sơ xua tay không mấy để tâm.

“Vào đây với ba.” Ông vừa nói vừa đi vào trong phòng thuốc.

Thẩm Tông vội vã đi theo sau.

Vừa bước vào, cô liền hít sâu một hơi: “Thơm quá! Ủa, sao mấy chậu hoa này nở rộ hết rồi?!”

Trên cái bàn trong phòng thuốc có hai chậu hoa, một chậu là hoa nhài, chậu kia là hoa dành dành.

Hôm qua lúc Thẩm Tông vào đây, chúng còn chưa có nụ, thế mà chỉ mới một đêm trôi qua, cả hai đều đã nở bung rực rỡ, lá cây cũng xanh mướt bóng loáng.

“Đây là chúng ăn tiên đan à?” Cô tò mò bước tới, dán mắt nhìn kỹ một lúc.

Cố Chính Sơ chỉ vào hai chậu hoa, bảo: “Những thứ khác con không cần lo, hai chậu cây này thì con bỏ vào không gian đi, ba sợ để ngoài lỡ tay làm vỡ thì tiếc.”

Nói rồi, ông hơi do dự một chút, hỏi: “Không gian của con để được sinh vật sống chứ?”

“Thực vật thì được ạ, động vật thì không, con thử rồi.” Thẩm Tông đáp.

Lúc này Cố Chính Sơ mới yên tâm.

Sau đó liền giục: “Nhanh lên, dọn xong rồi còn đi, ba phải qua gặp ba mẹ con, có chuyện quan trọng.”

Lặn lội đường xa gọi mình tới chỉ vì hai chậu hoa này thôi?

Thẩm Tông lại nhìn kỹ hai chậu cây “bảo bối” ấy một lần nữa.

Nhưng nhìn mãi cũng không thấy gì đặc biệt ngoài việc chúng quá tươi tốt.

Thấy ông cụ sốt sắng như vậy, cô cũng chẳng tiện hỏi thêm.

Cô bỏ hoa vào trong không gian, rồi liếc nhìn mấy tủ thuốc nhỏ, đề nghị: “Ba, để con lấy quần áo chăn mền với đồ lặt vặt của tụi con ra, mai nhờ Gia Thụ chở đi luôn, rồi mình cho mấy tủ thuốc và đám thuốc Bắc này vào. Mình cứ cẩn thận một chút, dù khu công chức kia ít người ở, nhưng tốt nhất đừng để người ta thấy mấy thứ này.”

Cố Chính Sơ gật đầu.

Ông nhìn Thẩm Tông đi tới đi lui sắp xếp đồ vật trong không gian, một lúc sau mới chợt hỏi: “Tông Tông, không gian này của con có thể mở rộng thêm được không? Có cần phải chuẩn bị gì cho con trước không?”

“Chắc chắn là mở rộng được ạ.” Giọng nói của Thẩm Tông đầy kiên định.

“Không gian của con vốn xuất hiện khá muộn, trước đó đã có không ít người xuất hiện dị năng. Tuy cũng không có ai hiểu rõ nguyên lý, tại sao lại có chuyện như vậy, nhưng dị năng của ai mạnh hơn, dị năng của ai nâng cấp được thì luôn là đề tài được quan tâm nhiều nhất.

Còn việc làm sao để nâng cấp dị năng lên thì cũng chẳng có ai có đáp án chung. Ai nâng cấp được thì đều giấu như giữ báu vật, sợ người khác bắt kịp nên chẳng bao giờ hé nửa lời.

Con nghĩ chắc là liên quan tới thể chất của từng người. Dị năng của con yếu như vậy, chắc là do lúc đó con quá yếu.”

Nói đến đây, trong mắt Thẩm Tông thoáng hiện lên vẻ hổ thẹn.

Lúc đó cả nhà chỉ còn lại một mình cô, ngày ngày sống trong cảnh đói khát dày vò.

Dị năng không gian đối với cô lúc đó là có cũng như không. Ngay cả việc sống sót còn chưa chắc thì lấy đâu ra tinh thần để nghĩ đến việc nâng cấp dị năng chứ?

Thành ra nửa năm trôi qua, không gian đó vẫn y như lúc mới xuất hiện, chẳng lớn thêm được tí nào.

“Nếu là do thể chất thì không sao, kiểu gì mình cũng tìm ra được cách.” Câu nói của Thẩm Tông lập tức khiến tinh thần Cố Chính Sơ phấn chấn hẳn lên.

Trên khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày của ông bỗng hiện ra một nụ cười.

“Tông Tông, con có biết vì sao hoa lại nở không?” Cố Chính Sơ gõ ngón tay lên mặt bàn, rõ ràng là cố tình giấu đầu hở đuôi.

Thẩm Tông tất nhiên phải hùa theo ông, huống chi cô cũng đang rất tò mò: “Tại sao ạ?”

“Vì cuốn sách của con.”

“Cuốn đó hả? Là quyển sách nhỏ có hình sơ đồ kinh mạch ấy ạ?”

“Ừ. Hôm qua ba đọc sơ qua thì phát hiện bên trong hình như có ghi chép lại một loại công pháp rèn luyện thân thể, tối qua rảnh rỗi nên ba thử tập thử, không ngờ lại có tác dụng thật!”

“Công pháp? Giống kiểu khí công ba con hay luyện ấy hả?” Thẩm Tông không khỏi bán tín bán nghi.

Phải biết rằng cuốn sách đó vốn là của ông cụ, trước lúc qua đời mới đưa lại cho cô.

Nếu thật sự là công pháp rèn luyện thân thể, thì sao lúc đó ông lại không luyện?

Thời điểm ấy, sức khỏe của ông đã rất yếu rồi.

Trước lúc lâm chung, ông cứ luôn miệng nói: “Muộn rồi, muộn rồi”, tuy cô không rõ là muộn điều gì, nhưng Thẩm Tông thật sự không tin chuyện khiến ông cụ tiếc nuối cả đời mà bây giờ lại chỉ cần một đêm thôi là có thể giải quyết xong như vậy được?

Thấy nét hoài nghi hiện rõ trên mặt Thẩm Tông, Cố Chính Sơ trừng mắt: “Cái gì mà giống với khí công của ba con? Ổng chỉ luyện chơi cho vui thôi, làm sao mà giống được!

Đi đi đi, không nói với con nữa, ba đi nói với ba mẹ con cái đã. Đừng có mà đứng đây lãng phí thời gian, làm cho nhanh rồi còn đi nữa!”

Thấy ông cụ bắt đầu nổi nóng, những câu hỏi sắp bật khỏi miệng Thẩm Tông lại bị cô kìm xuống.

Cô tranh thủ thu dọn đồ đạc thật nhanh, sau đó cùng ông cụ khuân mấy túi to túi nhỏ ngoài kia lên xe, rồi cùng nhau quay về nhà ba mẹ ở làng Nghênh Thủy.

Hai người về tới khu nhà cũng đã hơn hai giờ chiều, suốt dọc đường không có một bóng người, yên ắng đến lạ thường.

Vậy mà khi tới cổng biệt thự thì lại thấy trong sân nhộn nhịp hẳn lên.

Mấy công nhân cầm theo dụng cụ đang đo đạc trong sân, còn bố cô thì đang đứng trên tầng bốn cùng với một người đàn ông trung niên mặc đồ công nhân và đeo kính, cả hai đang chỉ trỏ gì đó không rõ.

Không cần hỏi cũng biết, đây là nhóm thợ đến để sửa nhà.

Vừa thấy xe họ đến, Trình Như đã vội vàng ra đón.

Bà phủi nước trên tay, hỏi: “Sao lại về giờ này, nắng chang chang như vậy! Đã ăn uống gì chưa?”

“Trên đường có ăn sơ rồi ạ. Mẹ đừng lo đến chuyện ăn uống vội, phòng ngủ sắp xếp thế nào rồi, để con phụ ba đem đồ lên trước đã.”

“Mọi người đều ở tầng hai hết đấy, như vậy dễ chăm sóc lẫn nhau, mà cũng tiết kiệm năng lượng nữa.” Câu cuối cùng, Trình Như nói nhỏ hơn hẳn.

Ba người cùng nhau mang đồ đạc lên phòng tầng hai.

Dù Thẩm Tông lấy đồ từ trong không gian ra khá thuận tiện, nhưng việc này vẫn cần đến tinh thần lực.

Lấy ít thì không sao, chứ lấy ra rồi lại cất vào hết cả một căn nhà đầy đồ đạc trong khoảng thời gian ngắn thì đúng là quá mức hao tổn.

Đến khi mọi thứ đã được đưa ra và sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy, sắc mặt Thẩm Tông đã tái nhợt.

Thấy cô như vậy, Cố Chính Sơ liền hỏi: “Trong nhà có ngọc thạch không? Đồ trang sức bằng ngọc cũng được.”

“Ngọc ạ?” Cả Thẩm Tông và Trình Như đều ngẩn người.

“Nếu có thì đưa cho ba vài món, bảy món là đủ. Hình dáng thế nào không quan trọng, miễn là chất lượng tốt một chút.”

Không rõ ba chồng muốn ngọc để làm gì.

Nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của ông thì cũng biết đây không phải chuyện đùa.

Thẩm Tông lén liếc sang mẹ, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Con không có, mấy món nữ trang của con đều đã bán hết rồi.”

Trình Như lườm cô một cái đầy ghét bỏ: “Ai mà chả biết con còn cái nịt. Đống của nả đó toàn đồ mã, chẳng có món nào là đồ thật. Không bán thì cũng chẳng xài được.”

Quả thực Thẩm Tông không chuộng đồ ngọc ngà châu báu, mấy món đồ trước kia tuy đều là hàng hiệu, giá không rẻ, nhưng mấy viên đá gắn trên đó đều là đá nhân tạo, chẳng có món nào đáng giá cả.

Dù có giữ lại thì cũng chẳng dùng được.

Trình Như liền ra ngoài lục lọi lại đống nữ trang của mình.

Thẩm Tông thì tò mò ghé sát vào ba chồng, nhỏ giọng hỏi: “Ba, ba cần ngọc làm gì vậy? Lại vì cuốn sách đó à? Không lẽ trong đó có bí kíp võ lâm, phải bày trận Thất Tinh gì gì đó?”

Thấy cô trợn mắt nhìn mình, không giấu nổi vẻ tò mò, Cố Chính Sơ bật cười.

Ông gật đầu: “Đúng là bí kíp đấy.”

“Không phải chứ?” Thẩm Tông trố mắt kinh ngạc.

Cuốn sách đó cô đã xem không biết bao nhiêu lần, sao chưa từng phát hiện ra nó là bảo bối?

“Ba, ba lấy ra cho con xem lại được không?” Cô lập tức hào hứng hẳn lên.

“Chờ đã, đợi mẹ con mang đồ tới rồi tính.”

Một lúc lâu sau, Trình Như quay lại, đi cùng bà còn có cả Thẩm Kiến Nghĩa.

Xem ra mấy người thợ đo đạc cũng đã về hết cả rồi.

Hiển nhiên, bà đã kể lại chuyện cần ngọc cho chồng nghe. Vừa bước vào, Thẩm Kiến Nghĩa đã hỏi: “Lão Cố, anh cần mấy thứ đó làm gì? Em dâu của anh cũng đâu phải người thích trang sức, trong nhà cũng chẳng có mấy món. Hay là để em ra ngoài mua thêm một ít về?”

Trình Như thì ngại ngùng nói: “Anh Cố, em lục cả buổi thì cũng chỉ có một đôi vòng và hai mặt ngọc. Hai cái mặt ngọc này vốn định để dành cho Đồng Đồng và Sam Sam, còn lại thì không có gì cả. Nếu không nhất thiết là ngọc, em còn có một bộ bông tai với dây chuyền đá quý, chúng có thể thay thế được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play