Sau khi đưa Cố Chính Sơ về nhà, hai vợ chồng cùng quay về căn hộ nhỏ trong khu ký túc xá của nhà xuất bản.
Đây là lần thân mật đầu tiên của cả hai sau quãng thời gian dài xa cách nên tình cảm dành cho nhau tựa như nước chảy tràn bờ, dạt dào khôn xiết.
Thành ra sáng hôm sau, suýt chút nữa là họ đã ngủ quên.
Sau khi rửa mặt xong, theo đúng như kế hoạch đã bàn từ trước, Cố Khải đến đơn vị làm thủ tục xin nghỉ việc, còn Thẩm Tông thì ở nhà bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Do là ký túc xá tập thể nên căn hộ cũng không rộng rãi gì, nội thất trong nhà cũng không nhiều.
Tối qua, để tận dụng tối đa không gian, Cố Khải đã đặc biệt hỏi Thẩm Tông kỹ thật về cách vận hành của không gian.
Sau khi biết được thời gian bên trong không gian là thời gian tĩnh, đồ vật lúc bỏ vào như thế nào thì khi lấy ra vẫn y nguyên như vậy, thậm chí vị trí cũng không hề bị xê dịch, dù có để lơ lửng giữa không trung thì cũng chẳng sợ rơi xuống, anh liền lấy giấy bút ra, vẽ luôn một sơ đồ để sắp xếp đồ đạc.
Bản vẽ cực kỳ chi tiết, từ bàn ghế, tủ lạnh đến đồ điện gia dụng, tất cả đều được thu nhỏ tỉ lệ và bố trí vào những vị trí tối ưu nhất, không để sót một tấc không gian nào.
Lúc nhìn vào sơ đồ đó, Thẩm Tông mới ngỡ ngàng nhận ra: hóa ra không gian hai mươi mét vuông kia lại đủ để chứa toàn bộ đồ đạc trong nhà!
Theo bản vẽ ấy, chỉ trong hơn nửa tiếng, cô đã dọn sạch cả căn hộ.
Vừa dọn xong thì bên tháo dỡ máy lạnh mà họ đã đặt lịch hôm trước cũng vừa đến.
Thợ vừa tháo hai cái máy lạnh ở phòng ngủ và phòng khách xong thì Cố Khải cũng về tới nơi.
Nhìn căn phòng trống trơn, trong mắt anh không giấu được chút luyến tiếc.
Dù sao thì nơi này cũng là chốn mà họ đã sống suốt ba năm trời, mỗi một ngóc ngách trong đây đều đầy ắp ký ức.
“Xong hết chưa?” Thẩm Tông hỏi.
“Anh mới nói chuyện với lãnh đạo, nộp đơn xin nghỉ rồi. Thủ tục thì vẫn còn phải làm tiếp, nhưng không cần phải đi làm nữa.” Cố Khải đáp.
Thẩm Tông khẽ gật đầu.
Chỉ cần không cần phải đi làm là được, mấy chuyện thủ tục hình thức có hay không thì cũng chẳng còn quan trọng gì nữa.
Theo đúng thỏa thuận, thợ tháo máy lạnh ra giúp họ rồi mang hai cái máy lạnh đến căn biệt thự kia trước.
Thẩm Kiến Nghĩa đã đợi sẵn ở đó.
Còn Thẩm Tông và Cố Khải thì cùng đến phòng hành chính để trả lại chìa khóa ký túc xá, đồng thời nhận lại ba vạn tiền cọc.
Sau đó, hai người cùng đến ngân hàng gặp Trần Húc — học trò cũ của Trình Như.
Trần Húc lớn hơn họ vài tuổi, trông khoảng hơn ba mươi.
Vừa thấy Thẩm Tông, anh ấy liền cười tươi rói.
“Tông Tông, chắc em chẳng nhớ nổi anh đâu, nhưng anh thì còn nhớ như in hồi em tới trường tìm cô Trình.
Hồi đó em buộc tóc đuôi ngựa, mỗi lần đi lại là mái tóc cứ đung đưa theo.
Chớp mắt một cái mà em lớn đến thế này rồi.”
Nghe anh ấy nói vậy, Thẩm Tông cũng bật cười, ngoan ngoãn gọi: “Anh Trần Húc.” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Học trò mẹ cô dạy thì nhiều vô số kể, làm sao mà cô nhớ hết cho được, nhưng ngược lại, có rất nhiều anh chị lại có ấn tượng sâu sắc về cô.
Rõ ràng là hôm qua mẹ cô đã dặn dò mọi chuyện kỹ càng qua điện thoại rồi, lấy lý do là vợ chồng cô chuẩn bị du học.
Có Trần Húc hỗ trợ, thêm vào đó là việc thế chấp cùng lúc hai căn nhà và căn biệt thự của nhà họ Thẩm được dùng làm tài sản đảm bảo nên thủ tục vay tiền diễn ra suôn sẻ đến không ngờ, gần như không gặp bất kỳ khó khăn nào.
Chỉ cần làm thêm một bước định giá tài sản là có thể giải ngân.
“Anh quen mấy người bên công ty định giá, lát nữa anh sẽ gọi nhờ họ chiều nay tới đo đạc định giá nhà cho hai đứa. Cố gắng trong ngày mai hoặc mốt là sẽ giải ngân được. Em về nói với cô Trình là cứ yên tâm, bên này anh sẽ theo sát, không để chậm trễ chuyện của hai đứa.”
Khi hoàn tất mọi thủ tục, Trần Húc đích thân tiễn hai người ra khỏi ngân hàng, còn dịu giọng trấn an.
“Cảm ơn anh nhiều lắm, hôm nay thật sự phiền anh quá rồi. À, đúng rồi, mẹ em nhờ em mang cái này cho anh với chị dâu.”
Vừa nói, Thẩm Tông vừa lấy một cái túi giấy khá đầy ra từ trong chiếc ba lô trên lưng rồi đưa cho anh ấy.
Thấy anh ấy định từ chối, cô vội vàng giải thích: “Không phải cái gì quý giá đâu ạ, là thuốc Đông y do ba chồng em bốc. Dạo này thời tiết thất thường, người lớn trẻ nhỏ đều dễ dính bệnh. Loại thuốc này giúp giải nhiệt, tăng sức đề kháng.
Mẹ em dặn phải mang qua đưa cho anh cho bằng được, bà còn cố ý căn dặn kỹ, dặn anh nhớ nấu cho cả nhà uống mỗi ngày, nhất là người lớn với trẻ con, tuyệt đối đừng chủ quan.”
Việc ba chồng Thẩm Tông là danh y của bệnh viện Đông y thì người quen thân xung quanh cũng đều biết cả.
Biết thuốc này là do chính tay viện trưởng Cố phối ra, Trần Húc làm sao còn dám từ chối, vội vàng nhận lấy rồi cảm ơn rối rít.
Thẩm Tông đi được một quãng khá xa rồi mà vẫn chưa quên quay đầu nhắc thêm một lần nữa: “Anh nhớ nấu thuốc đó cho người nhà uống đấy!”
Rời khỏi ngân hàng, hai người bọn họ định quay lại khu Phúc Lâm.
Chiều qua, người thợ mà Cố Gia Thụ tìm đã liên hệ với họ, hai bên hẹn nhau hôm nay sẽ tới để đo đạc kích thước.
Chiều nay họ còn phải chờ bên định giá tới tận nhà nữa.
Ngồi trên xe, Thẩm Tông im lặng một hồi lâu không nói gì.
Cố Khải khởi động xe, quay đầu liếc nhìn vợ: “Trong lòng khó chịu hả em?”
“Ừm.” Thẩm Tông khẽ đáp: “Không biết sau này gia đình anh Trần Húc sẽ thế nào nữa.”
Hồi cô quay lại Bắc Ninh cũng đã là hai năm sau ngày tận thế, khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì với người thân bạn bè, cô thật sự không rõ.
Hơn nữa, khi đó thấy quá nhiều chuyện sinh ly tử biệt quá, người cũng dần trở nên chai sạn. Chỉ cần không phải người thân ruột thịt thì cô cũng chẳng còn bận tâm đến để làm gì nữa.
Nhưng bây giờ, nhìn những con người sống động trước mắt, rồi lại nghĩ đến trận thiên tai đang cận kề…
Sao mà không đau lòng cho được?
“Em mua chút quà để tạ ơn họ vậy.” Thẩm Tông thở dài, mở điện thoại ra.
Dù có đau lòng đến đâu, cô cũng chẳng thể làm gì được. Trước thiên tai nhân họa, sức người thật sự quá mức nhỏ bé.
Cô cũng không thể đem chuyện chưa xảy ra mà nói cho thiên hạ được, bởi dù cô có chịu mở miệng thì liệu có mấy ai sẽ tin?
Đăng nhập vào trang mua sắm, Thẩm Tông lấy cớ mua quà vặt cho trẻ con, đặt một loạt đồ ăn nhẹ giàu năng lượng và dễ bảo quản như: bánh quy giòn, socola hạt, bánh bơ, kẹo sữa, viên sủi bổ sung vitamin...
Ngoài ra, cô còn đặt mua ba chiếc mũ bảo hiểm gấp gọn và một bộ dụng cụ sơ cứu phòng thân đầy đủ nhất, tất cả đều gửi đến địa chỉ của Trần Húc.
“Hy vọng có thể giúp được phần nào.” Lúc nhấn nút đặt hàng, cô khẽ lẩm bẩm.
Vừa về đến Phúc Lâm không lâu, người thợ đã hẹn trước cũng tới, Cố Gia Thụ cũng đi cùng.
“Gia Thụ, sao hôm nay rảnh rỗi vậy? Không đi làm à?” Thẩm Tông không khỏi ngạc nhiên.
Cố Gia Thụ làm ở bộ phận kinh doanh của một công ty từ khi tốt nghiệp đại học, hiện đã là trưởng phòng kinh doanh, bình thường bận rộn vô cùng. ( app truyện TᎽT )
“Em đang nghỉ phép, chị dâu.”
Cố Gia Thụ cười giải thích: “Đình Đình cứ nói muốn đi chơi, nhắc đi nhắc lại với em mãi. Em nghĩ đúng dịp mùa thấp điểm, tranh thủ nghỉ phép năm luôn, tiện thể đưa cô ấy đi dạo một chuyến.”
Đình Đình là bạn gái của Cố Gia Thụ, theo như ấn tượng thì hai người bọn họ đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin rồi.
Thẩm Tông chợt thấy tim mình thắt lại, vô thức hỏi: “Hai người định đi đâu chơi?”
“Đi Tây Sơn. Bọn em đăng ký tour du lịch tự túc, tuần sau là sẽ xuất phát, vừa đi vừa chơi, chắc sẽ mất khoảng một tháng.”
Nói đến đây, Cố Gia Thụ lộ ra vẻ áy náy: “Trước đó không biết nhà mình định sửa sang lại, nếu biết trước thì bọn em đã đổi lịch đi rồi…”
“Giờ đổi vẫn kịp.” Chưa để Cố Gia Thụ nói hết, Thẩm Tông đã cắt ngang.
Giờ cô mới hiểu vì sao kiếp trước, sau khi trở về từ Nam An mà cô lại không còn gặp lại Cố Gia Thụ, thậm chí cũng không gặp lại mẹ của anh ấy được.
Khi đó, vì sức khỏe của bố chồng đã rất yếu, trạng thái tinh thần cũng không tốt nên cô cũng không hỏi nhiều.
Giờ mới nhận ra —— đó là bởi vì anh ấy đưa bạn gái đi du lịch, rồi gặp phải địa chấn!
Tây Sơn là một trong những khu vực đầu tiên bị động đất tấn công.
Khác với Nam An bị sóng thần do động đất gây ra, nơi đó đột ngột xuất hiện những khe nứt khổng lồ.
Mặt đất bằng phẳng bỗng chốc xuất hiện những vết nứt lớn, nghe nói chỗ rộng nhất lên tới gần trăm mét!
Trước sức mạnh tàn khốc của thiên nhiên, con người hoàn toàn bất lực.
Những người không kịp chạy, xe cộ đang lao nhanh, tòa nhà sụp đổ, làng mạc, khu dân cư…
Thậm chí cả những ngọn núi, con suối cũng trong chớp mắt rơi vào khe nứt, biến mất không dấu vết.
Lúc này mà đi du lịch Tây Sơn, có khác nào đi tìm cái chết đâu?
Bố của Cố Gia Thụ đã mất vài năm trước, giờ mẹ anh ấy đang sống cùng anh ấy.
Nếu anh ấy không còn, mẹ anh ấy gặp phải thiên tai, khả năng sống sót của bà còn bao nhiêu?
Kiếp này đã biết trước như vậy, dù thế nào Thẩm Tông cũng phải ngăn anh ấy lại, dù có bị cho là người chị dâu vô lý thì cô cũng xin chấp nhận.
“Gia Thụ, em về bàn với Đình Đình đi, tạm thời đừng đi Tây Sơn nữa. Cứ nói bên này bận quá, đúng lúc em đang nghỉ phép, chị dâu nhờ em đến giúp trông nom.
Chắc anh của em cũng nói rồi, mẹ của chị cũng đang cần sửa nhà, hai căn nhà có nhiều việc thế này, một mình anh ấy chắc chắn không xoay xở nổi.
Coi như giúp bọn chị một tay, đợi sửa sang xong xuôi, anh chị lại tặng hai đứa một chuyến du lịch châu Âu!”
Khi Cố Gia Thụ nói đổi lịch vốn cũng chỉ là lời khách sáo, dù sao thì họ đã lên kế hoạch cho chuyến đi này từ lâu rồi.
Không ngờ chị dâu lại thật sự theo lời anh ấy, đề nghị họ hủy chuyến du lịch này của mình!
Đây không giống phong cách của chị dâu chút nào.
Cố Gia Thụ nhất thời bị chặn họng, không biết ơhair đáp thế nào.
Nhưng nghe Thẩm Tông nói xong, anh ấy lại thấy chị dâu nói cũng có lý.
Tối qua không chỉ anh họ gọi điện đến mà ngay cả bác cũng gọi, bảo anh tranh thủ qua giúp dọn nhà, nghe nói bọn họ còn chuyển về nhà mẹ của chị dâu ở.
Dù Cố Gia Thụ không biết chị dâu có năng lực đến vậy, thế mà lại thật sự thuyết phục được bác, nhưng nhìn chung đó cũng là chuyện tốt.
Ít nhất không phải lo bác sống một mình trong căn nhà cũ kỹ kia nữa.
Nhưng dù là dọn nhà hay sửa sang lại, nó đều là việc lớn, không có người trông nom chắc chắn sẽ không xong.
Anh họ một mình chạy đôn chạy đáo… nghĩ thôi mà Cố Gia Thụ đã thấy không ổn rồi.
Hơn nữa, cặp anh chị dâu này của nhà mình, văn chương thì được, vẽ vời cũng ổn.
Nói đến giá cả? Ha hả, còn không bị người ta lừa sạch thì thôi nhé!
Cố Gia Thụ nghĩ tới nghĩ lui, bỗng cảm thấy mình không thể chối từ.
Chuyện bạn gái… thôi, anh ấy phải dỗ dành cho tốt.
“Được, để em về nói với Đình Đình, không được thì em sẽ kéo cô ấy qua giúp luôn.”
Nói đến đây, Cố Gia Thụ nhìn Thẩm Tông cười ngượng: “Chị dâu, người nhà với nhau còn nói lời khách sáo làm chi? Chuyến du lịch châu Âu gì đó, không có thì em cũng làm thôi. Em mà không làm, bác cũng không tha cho em đâu.”
Thẩm Tông không ngờ Cố Gia Thụ lại nhanh chóng đổi ý như vậy, thật sự sẵn lòng vì chuyện sửa nhà mà từ bỏ kế hoạch du lịch của mình.
Điều đó khiến cô rất cảm động.
Cảm động xong, cô thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy.
“Với Đình Đình, em nhớ nói chuyện tử tế, dỗ dành cho tốt vào, đừng để cô ấy buồn. Gia Thụ, chị nói là sẽ giữ lời, món quà này chị sẽ để dành cho hai người, sớm muộn gì cũng sẽ thực hiện.”
Người thợ đến ngày hôm nay là để lắp cửa sổ inox, Cố Khải dẫn người ta đi một vòng, đo đạc kích thước xong mới biết chuyện xảy ra ở đây.
Nghe nói Thẩm Tông đã giữ Cố Gia Thụ lại, không cho anh ấy đi du lịch Tây Sơn, Cố Khải nhìn vợ một cái.
Rồi nói với em họ: “Bên này đã đo đạc xong rồi, em dẫn thợ qua nhà ở Nghênh Thủy đo luôn đi, đến lúc đó làm cùng luôn một thể.
À, hôm nay anh còn hẹn thợ làm tấm pin năng lượng mặt trời đến để đo đạc, đo xong thì em cũng dẫn họ về nhà em để đo luôn. Nhà em cũng ở tầng trên cùng, lắp pin mặt trời cũng hợp, đến lúc đó lắp luôn một lần.”
“Dạ?” Cố Gia Thụ ngẩn ra.
“Không không không, anh, nhà anh lắp thôi là được rồi, nhà em không cần.” Anh ấy phản ứng lại, vội vàng xua tay.
Đùa à, nhà anh ấy mới sửa xong còn chưa đầy một năm, lại còn chuẩn bị cưới xin nữa, còn chưa trả hết khoản nợ mua nhà đâu.
Lấy đâu ra tiền để mà lắp pin năng lượng mặt trời?!
Lắp xong một bộ, lại tốn cả chục ngàn!
“Anh bảo lắp thì cứ lắp đi, nói nhiều làm gì? Đây là ý của bác em đấy, ông ấy đã nói rõ là ông ấy chi tiền rồi.”