Trần Minh và mọi người quay lại đồn công an.
Lúc này đã cách lúc họ đến nhà Lục Trạch được ba tiếng, cũng gần đến giờ tan ca.
Bình thường giờ này văn phòng sẽ vắng tanh như chùa bà đanh, nhưng hôm nay vẫn còn rất nhiều người ở lại.
Vừa bước vào cửa, Trần Minh đã bị vây lại.
“Thế nào rồi?”
“Đứa trẻ đó là con Lục Trạch thật à?”
“Lục Trạch có nhận nó không?”
Trần Minh lắc đầu: Tạm thời thì chưa.
“Quả nhiên mà!”
“Tôi đã nói rồi, đứa trẻ đó chắc chắn không phải con Lục Trạch.”
“Nhưng kết quả giám định ADN thì không thể sai mà!”
Mọi người đều tò mò, nhưng khi thấy Tinh Tinh bước vào sau Trần Minh thì lập tức im bặt.
Cô bé nhíu mày, vẻ mặt buồn bã thất vọng.
Có người lén ghé lại gần Trần Minh, thì thầm: “Có phải vì Lục Trạch không nhận nên bé buồn không?”
Khóe miệng Trần Minh giật giật.
Tôi mà nói là con bé buồn vì không được mang cái tivi nhà Lục Trạch đi thì cậu có tin không?
Bên kia, Tiểu Hứa không rõ tình hình, từ đâu lôi ra một cái kẹo mút to đùng, chìa ra trước mặt Tinh Tinh.
“Đừng buồn nữa, ăn kẹo không?”
Đây là kẹo mút siêu to giá 20 tệ/cái, hôm qua cô vừa giành được từ tay bạn trai.
Nhìn cây kẹo còn to hơn cả mặt mình, Tinh Tinh bối rối, như mộng du mà gật đầu.
Chưa từng thấy cái kẹo nào to thế này cả, vừa dày vừa lớn.
Chắc có thể lấy để quật người bay luôn ấy chứ…
Đến khi cô bé cắn vào cây kẹo to gần bằng cái đầu mình, vị ngọt tan trong miệng khiến Tinh Tinh như mê mẩn.
Thế giới này đúng là mới mẻ, cái gì cũng ngon hết!
Cảm giác buồn vì không đem được tivi đi lập tức tan biến.
Thôi kệ.
Tinh Tinh nghĩ: Lần sau có cơ hội, lại quay về xem tiếp ba mẹ con tội nghiệp đó sau vậy.
Bên cạnh, Trần Minh nhìn cô bé vì có kẹo mà lập tức vui vẻ, má phồng lên vì ăn kẹo, gương mặt vốn đã ngây thơ lại càng thêm đáng yêu...
Cô bé thật dễ thương...
Trần Minh thầm nghĩ.
Nếu có một bé gái đáng yêu như vậy làm con gái mình, chắc cuộc đời coi như viên mãn rồi.
…
Tinh Tinh ôm cây kẹo mút to bằng cái đầu mình, ngồi yên tĩnh trong sân đồn cảnh sát gặm một lúc, mới chỉ ăn được một miếng nhỏ.
Cô bé thở dài, mệt rồi.
Miệng mỏi nhừ cả ra.
Trong lúc đó, cô còn gặp lại bốn anh trai đầu tóc đỏ, vàng, xanh, lam bị tạm giữ ban sáng.
Bốn người lần lượt đi ngang qua trước mặt Tinh Tinh.
Anh Tóc Đỏ cợt nhả: “Ê, chẳng phải là nhóc con ban sáng đây sao?”
Anh Tóc Vàng lấc cấc: “Nhớ đấy, có việc gì cứ đến khu Bắc tìm anh Lông Gà của em.”
Anh Tóc Xanh vẻ mặt hung dữ: “Nhóc con, nhìn mày có tố chất, hay là gia nhập băng Rắn Độc tụi anh đi?”
“Được thôi.”
Tinh Tinh dừng ăn kẹo, lập tức đứng dậy đi theo họ.
Đây là đồng đội cô bé chọn, kẻ mạnh làm vua.
“……”
“……”
“……”
Lần này, đến lượt ba anh trai sững sờ.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ cô nhóc này lại đồng ý thật.
Bọn họ chỉ đùa cho vui thôi mà… Trước giờ chỉ cần vừa mở miệng, mấy đứa nhóc đã khóc òa lên rồi.
Mà con nhóc này, không những không sợ, còn chủ động đòi đi theo?
Quá sai luôn!
“Đừng lại gần tao nha!”
“Tao mới được thả ra, không muốn lại bị bắt vì tội buôn bán trẻ em đâu!”
“Đứng lại!”
Nói xong, bốn anh trai quay đầu bỏ chạy.
Phát hiện Tinh Tinh còn đang đuổi theo, bọn họ càng chạy nhanh hơn, như bị ma đuổi.
Tinh Tinh đuổi một lúc, không theo kịp.
Thôi vậy.
Lần sau đến khu Bắc tìm họ.
Cô quay lại, đụng ngay ánh mắt ngơ ngác của một đám cảnh sát.
Họ đang nghĩ chẳng lẽ lại để xổng mất tên tội phạm?
Con nhóc này không phải là trùm phản diện trong bóng tối đấy chứ?
Sao đại ca nào thấy nó cũng chạy vậy?
***
Tối hôm đó, trùng hợp Trần Minh và Tiểu Hứa trực đêm.
Tinh Tinh được sắp xếp ngủ trên giường nghỉ của Tiểu Hứa.
Trần Minh vốn nghĩ cô bé còn phải chịu khổ thêm vài hôm, không ngờ sáng hôm sau đã nhận được cuộc gọi từ trợ lý của Lục Trạch. Nói là đã có kết quả, chiều nay dẫn đứa bé đến một chuyến.
Trần Minh và Lý Quang Quốc đều thấy yên tâm.
Chắc chắn là kết quả xét nghiệm đã trùng khớp, Lục Trạch giờ không còn lý do để trốn tránh trách nhiệm.
Sau bữa trưa, Trần Minh và Lý Quang Quốc dẫn Tinh Tinh đến nhà Lục Trạch.
…
Hai bên gặp lại, không khí vẫn gượng gạo.
Lục Trạch nhìn cô bé trước mặt với vẻ mặt kỳ quái.
Kết quả xét nghiệm cho thấy, đứa bé này thật sự là con anh...
Lục Trạch chỉ thấy chuyện này quá hoang đường.
Con bé năm nay năm tuổi, mà năm năm trước anh mới rời khỏi nhà họ Lục, bắt đầu tự lập, thành lập công ty. Khi đó ngày đêm quay cuồng làm việc, chỉ biết đi làm rồi về nhà, lấy đâu ra thời gian để sinh con...
Nhưng những lời này ngoài anh ra, chẳng ai tin nổi, cũng không có cách nào kiểm chứng.
Lục Trạch không thích nói nhiều.
Miễn sao giải quyết được vấn đề, có kết quả là được.
Nhân vật chính Tinh Tinh thì vẫn đang lo nghĩ về ba mẹ con bất hạnh trong tivi, nên vừa vào nhà đã lao thẳng tới chiếc tivi lớn, nhanh đến mức người hầu cũng không kịp ngăn lại.
“Này…”
Lục Trạch khoát tay: “Mặc kệ nó đi.”
Con bé không có ở đây thì càng tốt.
Lý Quang Quốc: “Lục tiên sinh, anh đã làm xét nghiệm, xác nhận Tinh Tinh đúng là con gái anh.”
Lục Trạch: “Tôi biết dù có nói con bé không phải con tôi, các người cũng không tin. Đã vậy thì tôi nhận. Nhưng tôi sẽ không nuôi, cũng không có kế hoạch nuôi con.”
Lý Quang Quốc: “Ý anh là gì?”
Vẻ mặt Lục Trạch bình thản, giọng nói không chút cảm xúc: “Tôi sẽ tìm một gia đình nhận nuôi hoặc gửi vào cô nhi viện.”
Không phải con mình, anh sẽ không nuôi.
Lời này vừa dứt, Trần Minh và Lý Quang Quốc đều sững sờ.
Chưa từng thấy ai vô tình lạnh lùng đến thế.
…
Khi mọi người từ phòng khách đi ra, sắc mặt Trần Minh và Lý Quang Quốc đều rất khó coi.
Tuy bọn họ rất khinh thường việc Lục Trạch sinh con mà không nuôi, nhưng cuối cùng chuyện này vẫn được quyết định như vậy.
Đứa bé sẽ tạm thời ở nhà Lục Trạch, chờ tìm được gia đình phù hợp hoặc cô nhi viện, anh ta sẽ đưa con bé đi.
Lạnh lùng vô tình, đúng là lạnh lùng vô tình, Lý Quang Quốc lắc đầu rời đi.
Trần Minh không đành lòng nói thật với cô bé, chỉ đành nói dối.
“Tinh Tinh, trước tiên cháu cứ ở tạm đây, sau này chú sẽ tới đón cháu.”
Tinh Tinh vừa nghe đã biết Trần Minh sắp rời đi.
Chia ly là chuyện rất bình thường, ở mạt thế càng là như cơm bữa.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã bị đổi qua nhiều đội ngũ, nên cô bé cũng quen rồi.
Không sao, dù sao sau này cô sẽ lập một đội ngũ của riêng mình!
Tinh Tinh gật đầu, rất phóng khoáng thể hiện rằng cô hiểu.
Ngược lại là Trần Minh, chăm cô bé hai ngày, giờ đột ngột buông tay, anh có chút không quen.
Lúc rời đi, anh cứ ngoái đầu lại nhìn mãi.
“Thầy, nếu … em nói nếu không tìm được người nhận nuôi thích hợp, em có thể nhận nuôi Tinh Tinh không?”
Nuôi một đứa bé hình như cũng không khó lắm, cho cái kẹo là vui liền mà.
“Cậu nằm mơ à!” Lý Quang Quốc không chút nể mặt: “Người nhận nuôi phải lớn hơn đứa bé ít nhất 40 tuổi. Cậu giờ mới hai mươi mấy, tuổi còn chưa bằng một nửa. Muốn có con gái, chi bằng tự sinh một đứa cho rồi.”
Trần Minh hơi thất vọng, cả người xẹp lép như quả bóng xì hơi.
Sau khi Trần Minh và mọi người rời đi được một tiếng, cũng đến giờ tan làm.
Trong thư phòng.
Lục Trạch đóng tài liệu lại: “Được rồi, gần xong hết rồi, cậu tan làm đi.”
“Vâng,” trợ lý bổ sung, “Ngày mai công ty có buổi họp sớm, em sẽ đến đón anh sớm một chút.”
“Ừm.”
Lục Trạch xoa ấn đường, thả lỏng đôi chút.
Nghĩ tới điều gì đó, anh lại khẽ thở dài, có vẻ hơi bất đắc dĩ.
“Đứa bé đó…”
Trợ lý nhắc khéo: “Cô bé tên là Tinh Tinh.”
“Tinh…” Lục Trạch thấy hơi ngượng mồm, “Đứa nhỏ đó đang làm gì?”
Trợ lý quay đầu, liếc xuống tầng dưới, báo cáo: “Cô bé đang xem tivi.”
Lục Trạch: “…”
Mắt mọc trên tivi chắc?
Anh nghiêm giọng: “Chuyện tìm người nhận nuôi, cậu chú ý thêm.”
Dù bên đồn công an nói sẽ giúp anh tìm người nhận nuôi hoặc cô nhi viện phù hợp, nhưng dù sao họ cũng không có nghĩa vụ làm việc này, hơn nữa công việc của họ bận rộn nên dễ bị quên. Không thể để đứa trẻ này ở lại đây mãi được.
Trợ lý có vẻ định nói gì đó, cuối cùng vẫn chỉ gật đầu: “Vâng anh.”
***
Dưới lầu.
Quản gia sắp xếp xong phòng cho Tinh Tinh, quay lại bếp dặn dò đầu bếp.
Bữa ăn của trẻ nhỏ phải đặc biệt chú ý, không thể qua loa.
Đầu bếp gật đầu, hỏi: “Vậy tối nay cần chuẩn bị bao nhiêu món ạ?”
Theo lý thì một đứa trẻ năm tuổi chắc ăn không nhiều, nhưng dù sao đây cũng là bữa ăn đầu tiên ở nhà này, không thể quá đơn giản…
Quản gia: “Món thì phong phú chút, nhưng lượng thì không cần nhiều.”
Trẻ nhỏ ăn không nhiều, cậu chủ cũng ăn ít, lại chẳng mấy khi quan tâm đến ăn uống, mỗi lần cũng đều ăn không hết.
***
7 giờ tối, đúng giờ ăn cơm.
Người hầu vốn định đi gọi Tinh Tinh, ai ngờ vừa ra khỏi phòng ăn đã thấy cô bé đứng ngay trước cửa.
Không biết cô bé đã đến từ khi nào, đang rướn cổ ngó vào phòng ăn với ánh mắt thèm thuồng.
Ánh mắt ấy, như thể một con mèo con đang chờ được cho ăn, nếu cao hơn chút nữa, chắc cô bé phải kiễng chân lên nhìn rồi.
Người hầu nhịn cười: “Cháu đến đúng lúc lắm, ăn cơm thôi.”
Cô bế Tinh Tinh đặt lên ghế ngồi cho chắc.
Vừa hay có một món xào nóng hổi mới được mang lên, mùi thơm lan tỏa.
Thơm quá…
Nếu phải nói điều gì khiến Tinh Tinh hài lòng nhất ở thế giới mới này, thì có lẽ chính là có quá nhiều đồ ăn ngon.
Cô bé như một cô nhóc nhà quê lần đầu lên thành phố, mắt sáng rỡ nhìn người hầu mang từng món ăn lên.
Hai mắt lấp lánh ánh sao…
Khi tất cả món đã bày ra, cô bé nhà quê Tinh Tinh suýt nữa chảy cả nước miếng…
Đúng lúc ấy, Lục Trạch đi ngang qua, thấy cảnh đó, anh thật sự… có hơi chê.
Âm thầm quay mặt đi.
Không nhìn, coi như không thấy.
Khi món đã lên đủ.
Vì tay chân Tinh Tinh còn bé, với không tới, quản gia đành đứng bên cạnh gắp thức ăn cho cô.
Ban đầu, quản gia lo cô bé ăn ít, mỗi món chỉ gắp một ít. Ai ngờ ông gắp một miếng, cô ăn một miếng; ông gắp hai miếng, cô ăn hai miếng; ông gắp một đũa, cô một ngụm nuốt hết.
Quản gia: “…”
Trời ạ.
Lặng lẽ tăng tốc độ gắp đồ ăn.
Chỗ ngồi chính đối diện.
Lục Trạch từ tốn ăn vài đũa thì dừng, lịch sự dùng khăn lau miệng.
Anh vốn đã không có khẩu vị, lại chẳng hứng thú với chuyện ăn uống, giờ cũng không thấy đói mấy.
Chợt nhớ còn chút việc chưa làm xong, anh định đứng dậy rời bàn.
Vừa ngẩng đầu… thì sững lại.
Đối diện, cô bé ban nãy vẫn còn ngồi im chờ được đút, không biết từ lúc nào đã đứng hẳn lên ghế.
Vừa ăn món được quản gia đút, vừa cao cao tại thượng, quét mắt nhìn khắp các món trên bàn, hệt như một chú mèo con đang kiểm tra lãnh địa của mình.
Bên cạnh cô, tay của quản gia gắp đồ ăn đến mức sắp tạo tàn ảnh.
Nếu không phải quản gia nhanh tay, nhìn điệu bộ háu đói của cô bé, sợ rằng cô sẽ nhảy lên bàn gặm cả đôi đũa.
… Như thể là quỷ đói mới đầu thai.
Khóe môi Lục Trạch giật nhẹ: “…”
Cảnh tượng quá kỳ dị, với một người từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghi ăn uống như Lục Trạch, hơn 20 năm lễ nghĩa trên bàn ăn bỗng chốc bị phá vỡ.
Mắt anh như bị “ô nhiễm”.
Anh khẽ nhắm mắt, không muốn đối mặt.
“... Đem phần ăn của tôi lên phòng.”
Anh muốn ăn riêng.
Phải cách xa đứa nhỏ này một chút, nếu không có ngày mình cũng bị nó “đồng hóa”…
Nghĩ tới đó thôi đã thấy đáng sợ rồi.
“Dạ?”
Quản gia lúc này đang bận chuẩn bị trái cây tráng miệng cho cô bé, căn bản không nghe rõ ông chủ nói gì.
“Ngài chờ chút, để tôi đút xong hoa quả cho cô bé đã rồi qua ngay.”
Lục Trạch: “…” Thôi kệ.
Lục Trạch mệt mỏi.
“8 giờ tối tôi có cuộc họp, lát nữa làm giúp tôi mang một phần ăn lên phòng.”
“Vâng vâng!”
Quản gia vội đáp, tay vẫn bận lột vỏ vải cho cô bé.
Nửa tiếng sau, Tinh Tinh ăn no, xoa bụng rời khỏi phòng ăn, vô cùng thỏa mãn.
Quản gia thì mệt đến tay cũng tê rần.
Ông gọi người vào dọn bàn, còn mình thì vừa xoa tay vừa đi ra ngoài.
Ông thật sự đánh giá thấp cô bé này rồi, nhìn thì nhỏ xíu, mà sức ăn thì kinh khủng. Chưa bao giờ nghĩ việc đút cơm cho trẻ con lại mệt đến vậy…
Mệt rã rời, phải ngủ một giấc lấy lại sức mới được.
Trước khi nằm xuống nhắm mắt, quản gia cứ cảm thấy như mình quên gì đó.
Quên cái gì nhỉ?
Nghĩ mãi không ra, ông xoay người rồi ngủ luôn.
***
Bên kia, Tinh Tinh sau bữa ăn cũng được người hầu dẫn về phòng.
Là một phòng khách bình thường, rõ ràng là ông chủ không để tâm đến cô bé.
Vậy mà cô bé không hề buồn hay thất vọng, ngược lại còn đầy vẻ kinh ngạc.
Người hầu khẽ thở dài trong lòng, đúng là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, chỉ là một phòng khách nhỏ thôi mà cũng vui như vậy.
Cô không biết rằng, một căn phòng rộng rãi sạch sẽ như thế này là điều vô cùng hiếm hoi trong thời kỳ mạt thế.
Sau khi ăn no uống đủ, được chị giúp việc tắm rửa sạch sẽ, Tiểu Tinh chui vào trong chăn, vui vẻ đi vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên trong đời cô bé có được một giấc ngủ ngon như vậy.
***
Phòng làm việc, 10 giờ tối.
Lục Trạch vừa họp xong một cuộc họp trực tuyến xuyên quốc gia, lại tiếp tục xử lý hàng loạt công việc quan trọng.
Đến khi mọi việc đều giải quyết xong thì đã là 11 giờ rưỡi đêm.
Vừa thả lỏng một chút, cảm giác đói cồn cào ập đến, Lục Trạch mới nhận ra cả buổi tối đến giờ vẫn chưa có ai mang cơm lên cho anh.
“?”
Rõ ràng là anh đã nói với quản gia rồi, còn nói đến hai lần cơ mà.
Không nghe thấy à?
Quản gia của anh chưa bao giờ mắc phải lỗi sơ đẳng như vậy.
Lục Trạch cầm điện thoại lên… nhìn giờ xong lại đặt xuống.
Thôi vậy, tự tìm cái gì đó ăn tạm vậy.
Nhưng vì bình thường rất ít khi ở nhà, mà có ở nhà thì cũng chẳng rảnh để đi loanh quanh…
Nói đơn giản là: Lục Trạch rất không quen thuộc với nhà của mình.
Anh loanh quanh cả nửa ngày, cuối cùng mới tìm được một nải chuối và một đĩa bánh mì nướng còn thừa trong phòng khách và phòng ăn.
“…”
Mãi đến nửa đêm mười hai giờ, vị đại thiếu gia của hào môn Lục Trạch mới có được bữa tối thuộc về mình.
Một lát bánh mì, một quả chuối.
Nếu nói ra thì chắc chẳng ai tin được đây lại là bữa tối của một thiếu gia nhà giàu…
Lục Trạch cũng không biết mình làm cách nào có thể nuốt được cái bữa tối sơ sài này. Ăn xong, anh đi tắm qua loa, rồi lên giường định ngủ.
Nhưng trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ nổi.
Ba giờ sáng, giữa bóng tối, vang lên một tiếng thở dài.
Ở một nơi khác.
Điện thoại đặt đầu giường của trợ lý vẫn đang ngủ say sáng lên.
Tin nhắn đến từ ông chủ:
【Lục Trạch: Sáng mai đến nhớ mang theo bữa sáng.】
Anh sắp chết đói rồi.