À thì ra không phải ba của mình…

Tiểu Tinh chớp mắt, kéo dài tiếng “ồ”, vẻ mặt có chút tiếc nuối.

Xem ra lại nhận nhầm rồi.

Thấy vậy, Trần Minh cảm thấy kỳ lạ.

Bị chính ba ruột không nhận, mà sao con bé trông... chẳng buồn gì hết?

Do từ nhỏ không có ba mẹ, Tiểu Tinh cũng chẳng có khái niệm gì rõ ràng. Trong suy nghĩ của cô bé, ba mẹ cũng chỉ giống như mấy người đồng đội trước đây.

Mà người đàn ông trước mặt này thì cô chẳng quen, thậm chí còn không bằng mấy đồng đội kia, không bằng chú Trần Minh – một con gà bệnh yếu nhớt.

Yếu ớt đến mức… cô lười nhìn thêm lần nữa.

Vẻ mặt Tiểu Tinh trở lại bình tĩnh, lạnh lùng, trông như chẳng có gì liên quan đến mình.

Bên cạnh, trợ lý và quản gia thì không nhịn được mà nhìn cô bé thêm vài lần.

Khí chất khinh đời này, đúng là giống hệt ông chủ của họ, nhất là đôi mắt nhạt màu kia, giống y như đúc.

Nhìn một màn náo loạn hết sức vô lý trước mặt, Lục Trạch suýt nữa bật cười vì tức.

Giờ lừa đảo mà cũng chơi kiểu đến tận cửa gõ cửa thế này sao?

Cuối cùng, ông Lý Quang Quốc mới lấy ra thẻ ngành của mình và kết quả xét nghiệm ADN trước đó, Lục Trạch mới bắt đầu nghiêm túc.

***

Lục Trạch ngồi đối diện với Lý Quang Quốc.

Bên cạnh, trợ lý và Trần Minh đang tranh cãi gay gắt.

“Không thể nào là con của ông chủ nhà chúng tôi được.”

“Hệ thống so sánh dữ liệu gene của chúng tôi không thể sai.”

“……”

Lải nhải mãi, Tinh Tinh nghe không hiểu gì hết. Cô bé bị Trần Minh đặt lên ghế, tay chân ngắn ngủn, loay hoay mãi mà còn không với tới mặt bàn, cúi đầu xuống cũng chỉ thấy được chân của mọi người dưới bàn.

Cô bé cố ngọ nguậy một lúc, nhưng vô ích.

Chán thật...

Đối diện, ánh mắt Lục Trạch rơi lên mép bàn đối diện.

Một cái đầu nhỏ nhô lên nhô xuống ở mép bàn. Bàn ghế dành cho người lớn, cô bé dù có cố ngẩng lên cũng không thấy được trên bàn đang làm gì.

Lục Trạch lặng lẽ quan sát, chưa được bao lâu, cái đầu nhỏ ấy dừng lại.

Giây tiếp theo, biến mất luôn...

Lục Trạch: “……” Té xuống đất rồi?

Anh hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt vô thức nhìn theo...

Chỉ thấy cô bé tay chân vùng vẫy, tự mình trèo xuống khỏi chiếc ghế cao, sau đó đứng thẳng dậy, tự lần theo hướng cửa đi ra ngoài.

Vì dáng người nhỏ nhắn, cả phòng tiếp khách, ngoài Lục Trạch đang không để tâm đến tranh cãi, không ai nhận ra cô bé đã rời khỏi phòng.

Gan cũng to đấy.

Lục Trạch thu lại ánh nhìn, nâng mí mắt nhìn Lý Quang Quốc, lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không có con.”

***

Sau khi rời khỏi phòng tiếp khách, Tinh Tinh lần mò đến đại sảnh.

Bị quản gia trong đại sảnh bắt gặp.

“Có chuyện gì vậy?” Quản gia mỉm cười hỏi.

Tuy không rõ cụ thể chuyện là như thế nào, nhưng nhìn gương mặt cô bé có nét giống ông chủ nhà mình, ông không hiểu sao cũng cảm thấy có cảm tình với đứa trẻ này.

Huống chi một cô bé đáng yêu thế này, ai mà không thích chứ?

“Cái kia có thể xem không ?”

Quản gia: ?

Tinh Tinh chỉ về phía chiếc tivi không xa.

Ở tận thế, nếu may mắn sẽ gặp được tivi còn tín hiệu, có thể xem được những tin tức quốc gia mới nhất, là cách quan trọng để biết tình hình bên ngoài.

“Dĩ nhiên là được rồi.” Quản gia cười rạng rỡ hơn.

Trẻ con ở độ tuổi này rất dễ bị sản phẩm điện tử hấp dẫn.

Quản gia đi tới mở tivi, còn chu đáo chuyển kênh sang chương trình hoạt hình mà trẻ con thích xem.

Âm nhạc vui nhộn vang lên từ tivi, hình ảnh đầy màu sắc, nhân vật chính là một con heo.

Lúc đầu, Tinh Tinh rất nghiêm túc cố gắng hiểu trong tivi đang nói gì, nhưng càng xem càng thấy khó hiểu, khuôn mặt nhỏ phồng lên, đôi mày dễ thương nhíu lại.

Bên cạnh, quản gia nhìn mà không nhịn được muốn xoa đầu cô bé mềm mại kia một cái, quả nhiên trẻ con đều bị hoạt hình thu hút.

Cho đến khi...

Cô bé quay đầu lại, vẻ mặt chán ghét hỏi: “Người trên thế giới này đều trông như vậy ?”

Mũi to, tai to, miệng luôn há ra, nói chuyện lẩm bẩm. Tinh Tinh thấy rất khó hiểu, rõ ràng mấy người cô gặp mấy hôm nay đâu có ai trông thế này…

Ngay cả xác sống đột biến cũng đâu có như thế…

Đây không phải là người, vì…” Quản gia suýt nữa sụp đổ, “Đây là con heo mà.”

Sao đứa trẻ này có thể nghiêm túc nói năng bậy bạ như thế chứ!

Tinh Tinh: “Heo là gì ?”

Heo là món ngon…

Nghĩ nghĩ, quản gia vẫn đổi cách nói: “Heo là một loài sinh vật rất dễ thương.”

Ông sợ mình lỡ lời sẽ để lại bóng ma tâm lý cho đứa trẻ này, khiến sau này không thể xem hoạt hình có nhân vật chính là heo được nữa.

Tinh Tinh gật đầu, “Ồ” một tiếng rồi im lặng, như đang tiêu hóa tri thức mới này.

Ngay cả “heo” là gì cũng không biết, rõ ràng là đứa trẻ thiếu hiểu biết cơ bản.

Quản gia có phần cảm khái, cũng phải thôi, không có cha mẹ nuôi dưỡng, có thể sống sót tới giờ đã là kỳ tích rồi, chắc chắn không ai dạy mấy chuyện này.

Cô bé không thích xem hoạt hình, quản gia lại chu đáo chuyển sang kênh phim truyền hình, có người đóng thật.

Ngoảnh lại, ông phát hiện ánh mắt của đứa trẻ vẫn dõi theo chiếc điều khiển vừa rồi ông thao tác.

Quản gia dịu dàng hiếm thấy: “Cháu muốn học đổi kênh không?”

Tinh Tinh gật đầu.

Trong thế giới của cô, tivi mở lên chỉ có một hình ảnh lặp đi lặp lại, còn cái này có thể thay đổi đủ thứ hình ảnh.

Quản gia đưa điều khiển cho Tinh Tinh, dạy cô cái nào là mở, cái nào là tắt, cái nào để đổi kênh, chưa bao lâu cô đã học xong hết. Quản gia rất hài lòng, cảm thấy thành tựu trào dâng.

Quản gia: “Vậy cháu ngoan ngoãn xem ở đây nhé, ông đi rót nước cho cháu.”

Tinh Tinh gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, xoay người nói: “Cảm ơn ông, ông rất là heo.”

?

Quản gia bước hụt một bước, suýt té ngã.

“Cháu nói gì vậy?” Ông kinh hãi.

Con nít này sao mắng người ta vậy?

Quan trọng là trước khi mắng người còn cảm ơn?

Cũng… khá có lễ phép đấy chứ?

“Trần Minh dạy cháu đấy, chú ấy nói con nít phải hay nói cảm ơn, không đúng ?” Tinh Tinh thắc mắc.

“Đúng là đúng… chỉ là cái từ heo kia…”

Tinh Tinh: “Là một sinh vật rất dễ thương, ông vừa nói .”

Quản gia nghẹn họng: “……”

Thôi được rồi, là ông tự mắng mình.

Nửa tiếng sau, quản gia không dám dây vào Tinh Tinh nữa, để trái cây xong là quay đầu rút lui.

Tinh Tinh cũng không còn để ý tới bên ngoài, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào chương trình trên tivi.

Trên tivi đang chiếu một bộ phim bi kịch kiểu dân quốc. Bà mẹ chồng bệnh nặng, con dâu dắt theo hai đứa nhỏ đi giặt đồ thuê cho nhà giàu giữa trời đông, không cẩn thận làm rách đồ, bị chủ nhà đánh mắng, hai đứa trẻ chỉ biết ngồi một bên khóc, khóc thảm thiết...

Tinh Tinh xem đến há cả miệng, như mở ra cánh cửa mới trong thế giới.

Lúc Lục Trạch xuống lầu thì thấy ngay cảnh này.

Một bé gái ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế sofa to tướng, mắt to tròn chăm chú nhìn màn hình, miệng hơi há ra...

Trông ngốc chết đi được.

Lục Trạch hơi tỏ vẻ ghét bỏ.

Chẳng bao lâu sau, trợ lý và Lý Quang Quốc cũng đi ra.

Trợ lý nói: “Tạm thời cứ quyết định vậy, đợi bên tôi làm giám định quan hệ cha con xong rồi hãy tính tiếp những chuyện sau.”

Lý Quang Quốc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Làm thêm một lần xét nghiệm riêng cũng coi như là đối chiếu lại, là quy trình tiêu chuẩn.

Ông quay đầu ra hiệu cho Trần Minh.

Trần Minh gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Tinh Tinh đang chăm chú xem tivi.

Tinh Tinh: “…”

Anh đang chắn tivi của cô bé đấy.

Tinh Tinh cau mày, ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì vậy ?”

Trần Minh: “Chú có thể nhổ một sợi tóc của cháu không?”

Ngôi sao nhỏ: “Tại sao chứ?”

“Cái này…”
Trần Minh bắt đầu tìm từ, cũng không biết nên giải thích với cô bé thế nào. Anh sợ nếu mình nói không khéo thì sẽ tổn thương đến tâm hồn non nớt của đứa trẻ…

Hơn nữa trẻ con thường sợ đau, lỡ nhổ tóc làm bé khóc thì biết làm sao…

Trần Minh hơi lúng túng.

Đúng lúc đó, từ tivi vang lên một tiếng hét thảm.

Tinh Tinh cuống lên, vội vàng tự nhổ mấy sợi tóc trên đầu, dúi vào tay Trần Minh: “Thế này đủ chưa ?”

Cô bé chẳng thèm nhìn Trần Minh lấy một cái, nghiêng người, ánh mắt lại dán chặt vào màn hình tivi.

Người vợ lại bị đánh nữa rồi…

“Đủ rồi…”
Nhìn mấy sợi tóc vẫn còn dính cả chân tóc, Trần Minh im bặt.

Không ngờ con bé tuổi nhỏ mà ra tay với chính mình cũng không nhẹ chút nào.

Sau lưng anh là một đám người cũng đang im lặng như tờ.

Một lúc lâu sau, Lý Quang Quốc mới hắng giọng: “Tinh Tinh, lại đây!”

Ông gọi mấy lần liền, cô bé mới luyến tiếc rời mắt khỏi màn hình tivi, đi theo Trần Minh tới chỗ Lý Quang Quốc.

“Ngài Lục, anh xem đứa nhỏ này…” Lý Quang Quốc lại thử lần nữa, “Công việc ở đồn chúng tôi mỗi ngày đều rất bận, có thể để cô bé tạm thời ở lại chỗ anh vài hôm không?”

Lục Trạch không trả lời, chỉ quét mắt nhìn cô bé còn chưa cao tới đùi mình. Cô bé cũng không nhìn anh, mà cứ liên tục ngoái đầu lại nhìn cái tivi phía xa.

Trên tivi, người mẹ đang nấu ăn với hai đứa con. Hai đứa nghịch lửa làm cháy cả nhà, cuối cùng ba mẹ con ngồi khóc thút thít trong tuyết…

Tiếng khóc nức nở vang lên, cộng với nhạc nền bi kịch đặc trưng, khiến Lục Trạch nhức hết cả đầu, kiên nhẫn cũng cạn kiệt.

Chấp nhận làm giám định quan hệ cha con đã là nhượng bộ lớn nhất của anh. Tự dưng từ đâu ra một đứa con gái đã đủ vô lý rồi, giờ lại còn muốn để con bé ở lại đây nữa.

Lục Trạch lạnh lùng nói: “Trước khi có kết quả, tôi sẽ không để người lạ vào nhà.”

Tức là khỏi bàn tiếp.

Lý Quang Quốc tức nhưng đành chịu. Thôi, ông thở dài: “Vậy thì đành để Tinh Tinh theo chúng tôi về vậy.”

Ông gọi Trần Minh và Tinh Tinh: “Đi thôi.”

Lý Quang Quốc vừa quay người thì vạt áo bị ai đó kéo lại.

Hả?

Ông cúi đầu, thấy ngôi sao nhỏ đang ngẩng mặt lên nhìn ông đầy mong chờ.

Cô bé chỉ vào cái tivi to đùng: “Không thể đem cái kia đi cùng sao ?”

Lý Quang Quốc: ?

Trần Minh: ?

Quản gia: ?

Trợ lý: ?

Tinh Tinh: “Cháu về rồi vẫn muốn xem tiếp.”

Lục Trạch: “……”

Trong thời mạt thế, rất nhiều nhà cửa và xe cộ bị bỏ không. Chủ nhà biệt tích, nên mọi thứ trong đó đều thành “vật vô chủ”, ai cũng có thể dùng, ai cũng có thể lấy.

Nói ngắn gọn: không tồn tại khái niệm sở hữu.

Sang thế giới này, Tinh Tinh vẫn giữ suy nghĩ như vậy.

Nhưng… nhìn ánh mắt của đám người đối diện, cô bé dường như hiểu ra điều gì đó.

Hình như làm vậy là không được.

Nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của cô bé, Lý Quang Quốc nghẹn lời.

Con bé này đúng là… không biết đâu là trọng tâm à? Ba nó không nhận nó thì không sao, mà thứ nó lo lắng nhất là không đem được cái tivi về?

Đúng là một tư duy kỳ lạ đến mức chấn động.

Chỉ có quản gia vẫn giữ mặt không biểu cảm, trong lòng thì nghĩ: “Không chửi mình là heo là may rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play