Bốn phía tĩnh lặng, một con bồ câu đột biến với con mắt đỏ như máu lướt qua bầu trời.
Gió đột ngột nổi lên, lá cây xào xạc rung động.
"Chúng sắp đến rồi."
"Trong gió toàn mùi thối rữa, buồn nôn chết đi được."
"Không biết còn phải chịu đựng mấy ngày như thế bao lâu nữa."
Một tràng âm thanh “a a a” vang lên, cuối con đường xuất hiện một bầy zombie. Có lẽ ngửi được mùi thịt tươi, đám xác sống càng thêm kích động, hành động cũng trở nên nhanh nhẹn hơn lao thẳng về phía nhóm người sống sót.
"Đi mau! Đi mau!" Đám đông bắt đầu nhốn nháo.
Người cầm đầu khoác vũ khí, chuẩn bị lên xe đi tìm nơi an toàn tiếp theo.
"Đứa bé này thì sao?"
Một giọng nữ ngập ngừng, lộ vẻ khó xử: “Thật sự… bỏ nó lại sao…”
Cô ta lùi ra sau một bước, để lộ ra một bé gái tầm bốn, năm tuổi phía sau.
Con bé đang ngủ, chính xác hơn là bất tỉnh.
"Nếu không thì sao? Nó đã vô dụng rồi giữ lại làm gì nữa?" Người đàn ông dẫn đầu nghiến răng nói
“Mẹ nó! bao nhiêu đồ ngon, thuốc bổ đều dồn cho nó, vất vả lắm mới cướp được về vậy mà giờ chẳng có ích gì.”
"Nhưng mà..." Bỏ nó lại đây, chẳng phải là chết chắc sao?
Mới có năm tuổi…
"Thế cô muốn nuôi nó chắc?" Gã đàn ông cười khẩy: “Vậy thì ở lại với nó luôn đi.”
Ở lại đây… Nghĩ đến đám xác sống đang tiến đến gần người phụ nữ lập tức lắc đầu, toàn thân run rẩy, không dám hé thêm một lời.
Ở mạt thế, kẻ vô dụng không thể sống sót. Năng lực càng yếu, quyền lực càng ít, cuối cùng sẽ là người đầu tiên bị đồng đội vứt bỏ.
Huống hồ đứa bé này mới có năm tuổi, không biết đánh nhau, không biết chạy trốn, chẳng khác gì gánh nặng cả.
Một phút sau.
Một chiếc xe địa hình phóng lên đại lộ, càng lúc càng xa.
Ngược lại, đám xác sống càng lúc càng tới gần.
Cuối cùng, chúng cũng phát hiện ra cô bé.
Một bầy xác sống với gương mặt vặn vẹo, thối rữa vây kín lấy cô.
Ngay giây tiếp theo, thế giới chìm vào bóng tối.
***
Khu phố cổ Hải Thị, xe cộ đông đúc.
Bên quầy hàng bán đồ ăn sáng, một nhóm ông cụ tập thể dục buổi sớm đang xúm lại bàn tán chỉ trỏ.
Giữa vòng tròn ấy là một cô bé tay chân nhỏ xíu.
“Đừng sợ, các ông không làm hại cháu đâu.”
“Cháu tên gì vậy?”
“Tinh Tinh.”
“Tinh Tinh?”
“Là ngôi sao trên trời ấy hả? Tên đẹp đấy, chắc ba mẹ cháu quý cháu như sao trên trời luôn ha.”
(Tinh Tinh nghĩa là ngôi sao)
Tinh Tinh: “Cháu không có ba mẹ.”
Trước đây có người trong đội nói với cô rằng ba mẹ cô đã chết rồi.
“……” Ông cụ vừa hỏi nghẹn lời, xung quanh bỗng trở nên yên lặng như tờ.
Không ai ngờ đứa trẻ này lại đáng thương đến thế…
Ánh mắt của các ông lão nhìn cô bé càng thêm thương cảm, xót xa. Họ mua thêm mấy cái bánh bao nhân thịt và cả sữa đậu nành cho cô.
Cô bé ăn rất nhanh mỗi cái vài miếng là hết trông cứ như chẳng biết buồn là gì, càng khiến mấy ông cụ thương hơn.
“Ngon không?”
Tinh Tinh vừa ăn vừa gật đầu.
Trước đây cô bé chưa từng được ăn thứ gì ngon như thế này. Mạt thế, vật tư luôn thiếu thốn khiến cái bụng lúc nào cũng đói meo chứ đừng nói đến ăn ngon.
Cô bé cúi đầu, vẻ mặt tập trung, chăm chú gặm bánh bao, hai má phồng phồng như con chuột túi nhỏ.
Một nhóm các ông lão nhìn thấy vậy, ai nấy đều cảm thấy vui mừng.
Trẻ con vẫn là trẻ con, dù khi nãy có cảnh giác thế nào, chỉ cần gặp đồ ăn ngon là sẽ lộ ra cảm xúc chân thật nhất từ trong lòng.
Cho đến khi ăn liền ba cái bánh bao, ợ một tiếng nhẹ, cô bé mới chợt nhớ lại…
Khoảng nửa tiếng trước, cô ngủ dậy vừa mở mắt ra đã thấy mình ở một nơi kỳ lạ.
Trong mơ có người nói với cô, đây là một thế giới hoàn toàn mới, kỳ diệu lắm…
Cô bé không hiểu lắm, chỉ là đôi mắt to tròn lặng lẽ quét qua đám ông lão tóc bạc trắng trước mặt.
Bên lề đường, khắp nơi đều là… người.
Toàn là người, không có ai bị biến thành xác sống …
Cô chớp chớp mắt, cảm thấy thật kỳ diệu.
Cái vẻ ngơ ngác, mờ mịt của cô bé trông vô cùng đáng yêu.
“Sao lại nhìn ông thế này?” Một ông cụ tự trêu “Chưa thấy ông già bao giờ à?”
Tinh Tinh: “Cháu chưa thấy người sống. Những ông già yếu thì đều bị ăn thịt rồi.”
Cô đã từng thấy những ông già yêu đuối là những người chạy tụt lại cuối cùng rồi bị biến thành xác sống.
“……”
Chưa từng thấy người sống…
Ông già yếu đều bị ăn thịt…
Nghe như chuyện ma quái kinh dị vậy.
Mà điều đáng sợ là… lời đó lại phát ra từ miệng một đứa bé năm tuổi…Càng đáng sợ hơn.
Không khí lập tức lại rơi vào trầm mặc.
Không khí vừa được hâm nóng, lại bị con bé này làm “chết lặng”.
Có một ông cụ dẫn cháu gái đi ngang, nghe thấy câu “ông bị ăn thịt rồi”, cô bé con sợ quá khóc òa lên ngay tại chỗ.
Rất rõ ràng, cô bé bị dọa khóc kia mới là đứa trẻ “bình thường”. Lại so sánh vẻ mặt bình tĩnh của Tinh Tinh trông như một quái vật vậy.
***
Khi Trần Minh đến nơi, đám ông cụ gần như đã cãi nhau ầm ĩ.
“Cảnh sát Tiểu Trần cậu tới đúng lúc quá!”
Một ông cụ như thấy cứu tinh, kéo Trần Minh lại gần.
“Có một bé gái, tám phần là bị lạc. Hỏi gì cũng không biết, cậu đưa bé về đồn thử xem có tìm được người nhà không.”
“Tôi thấy giống như bị bắt cóc rồi chạy thoát.”
“Tôi thì cảm thấy… con bé có chút vấn đề.”
Vừa nói, một ông chỉ chỉ lên đầu mình ra hiệu: “Nó toàn nói mấy chuyện lạ lùng.”
Trần Minh vừa nghe vừa nhìn về phía cô bé đang bị nói đến.
Cô bé rất đáng yêu. Tay chân nhỏ xíu, ngồi trên ghế gỗ dài mà suýt chút không tới được mặt bàn, hai chân đung đưa mà không chạm đất, đứng lên chắc chỉ cao tới đầu gối anh là cùng.
Dù bị mọi người chỉ trỏ xung quanh cô bé vẫn chẳng hề bị ảnh hưởng, vừa ăn bánh bao vừa nghe họ nói chuyện, đôi mắt to long lanh chớp chớp, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ nghi hoặc, trông ngoan vô cùng.
Trần Minh thấy lòng mềm nhũn, dùng giọng dịu dàng hay dùng để dỗ trẻ con: “Bé con…”
Tinh Tinh ngẩng đầu hỏi ngay: “Chú là ba cháu à?”
Hả?
Trần Minh khựng lại.
“…Chú không phải ba cháu.”
Anh mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa có bạn gái… sao mà có con gái lớn vậy được.
Tinh Tinh nghe vậy, cau mày, “Ồ” một tiếng thật dài, vẻ mặt hơi khó chịu.
Không phải à…
Cô không hiểu, tại sao nhất định phải tìm người gọi là “ba”.
Trong mơ có người nói với cô, ở thế giới mới này sẽ có “ba” của cô, chỉ cần tìm được ông ấy từ nay về sau cuộc sống sẽ không còn khổ cực nữa.
Nhưng với Tinh Tinh – một đứa trẻ chưa từng biết cha mẹ là gì – thì “ba” là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Tinh Tinh nhìn Trần Minh, hỏi: “Cháu nhất định phải tìm ba sao?”
Câu hỏi này…
Dù Trần Minh là người lớn cũng từng lớn lên mà không có ba, nên hiểu rằng ba không hẳn là điều quá quan trọng. Nhưng với một đứa trẻ bốn, năm tuổi thì cha mẹ chí ít cũng là người giám hộ và chăm sóc.
Vì vậy, Trần Minh kiên định nói: “Phải rồi, mỗi đứa trẻ đều có ba mẹ cả.”
“Được thôi.”
Tinh Tinh bất đắc dĩ, ở thế giới này hình như trẻ con bắt buộc phải có ba.
“Cảnh sát Tiểu Trần, thấy chưa tôi nói rồi mà, con bé này có vấn đề.”
“Nó chẳng có chút kiến thức phổ thông nào, đến ba cũng không cần.”
“Nhìn kiểu này là bị bắt cóc rồi chạy trốn đươc, chẳng ai dạy dỗ gì luôn.”
Trần Minh nghe vậy, gật đầu.
Rất nhiều đứa trẻ bị bắt cóc đều sống lang thang, không được dạy dỗ gì cả, nói gì đến giáo dục gia đình.
Thôi thì cứ đưa về đồn đã.
“Cháu tên gì?”
“Tinh Tinh.”
“Chú tên là Trần Minh, theo chú đi nhé.”
“Tại sao phải theo chú?” Tinh Tinh nhíu mày “Chú đánh thắng họ rồi à?”
Đánh thắng?
“Cảnh sát Tiểu Trần, lúc nãy tụi tôi cũng định dẫn nó tới đồn mà con bé không chịu đi còn bảo ai đánh thắng thì mới theo người đó.”
“Thật hết nói nổi, tụi tôi già rồi thì còn đánh đấm gì được!”
“Nó còn nói ba nó chết rồi, giờ lại đòi tìm ba là sao?”
“……”
Nói tới cuối cùng, đề tài vẫn quay lại Tinh Tinh: “Tôi đã bảo con bé này không bình thường mà!”
Tinh Tinh – “đứa bé không bình thường” – ăn xong bánh bao, bắt đầu uống sữa đậu nành.
Một cái bát to tổ chảng, cô bé dùng hai tay ôm lên, cả gương mặt gần như chôn vào trong bát.
Rõ ràng, cô coi cả đám người xung quanh là không khí, chỉ chuyên tâm ăn uống thôi.
Trần Minh cố gắng dùng “lý lẽ của Tinh Tinh” để giải thích: “Chú không cần đánh nhau, họ đều đồng ý để chú đưa cháu đi.”
Tinh Tinh nghe như hiểu như không, gật gật đầu nghĩ gì đó rồi khen: “Vậy chú giỏi lắm.”
Có thể không cần đánh vẫn được đưa cô bé đi.
Trước kia nếu có ai muốn đưa cô bé ra khỏi đội, thì đều phải đánh nhau một trận, có người bị thương cũng là chuyện bình thường.
Nhưng người này lại có thể không cần ra tay mà đưa được cô đi...
Trần Minh nghe vậy thì hơi sững sờ.
Đột nhiên bị một đứa nhỏ khen, anh có chút ngại ngùng dù cũng chẳng hiểu rõ cô bé đang khen cái gì.
Trần Minh mỉm cười: “Cảm ơn cháu đã khen.”
Anh đưa tay ra định nắm tay cô bé, nhưng khi thấy ánh mắt cảnh giác của đối phương thì lại âm thầm rút tay về: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Tinh Tinh “Vâng” một tiếng rồi đứng dậy.
Người này cũng khá tốt, không ép cô chọn đường đi, cũng không cưỡng ép nắm tay cô, càng không muốn lợi dụng vận may của cô.
Có thể cân nhắc cho vào đội của mình.
Phía sau, Trần Minh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thông thường trẻ con ở độ tuổi này mà thấy người mặc đồng phục như anh sẽ rất căng thẳng, có đứa còn bị dọa phát khóc. Nhưng cô bé này lại chẳng hề có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí còn chủ động đi trước dẫn đường.
Trông như thể... đang dẫn anh đi?
Trần Minh cảm thấy suy nghĩ này thật vô lý.
Hai người vừa rời đi không lâu thì ở ngã tư lúc nãy xảy ra một vụ tai nạn xe hơi. Một chiếc ô tô mất lái lao thẳng vào một quầy hàng ăn sáng.
Nếu theo thói quen trước đây, giờ này Trần Minh vốn đang ngồi ở đó ăn sáng...
Nhưng hôm nay, vì sự xuất hiện của Tinh Tinh – một đứa bé đi lạc – thói quen thường nhật ấy đã có ngoại lệ.
***
Mười phút sau, Trần Minh đưa cô bé về đồn cảnh sát nơi anh làm việc, vào cửa là đi thẳng tới phòng hộ tịch.
“Tiểu Hứa, mở hệ thống đăng ký thông tin trẻ em bị bắt cóc đi.”
Cô gái được gọi là Tiểu Hứa nhanh chóng mở hệ thống, Trần Minh lại nói: “Lọc ra các bé gái khoảng bốn đến năm tuổi.”
Chỉ vài giây sau, thông tin các bé gái thất lạc ở độ tuổi đó hiện lên trên màn hình, chỉ có một trang.
“Anh Trần, tất cả đều ở đây rồi.”
Trần Minh nhận lấy chuột, lướt qua lại vài lần là xem hết.
Không có.
Không có bé gái nào có ngoại hình tương đồng với đứa trẻ kia.
“Không tìm thấy à?”
Trần Minh lắc đầu.
Tiểu Hứa nhìn qua ảnh trên màn hình rồi nói: “Trẻ con lớn nhanh lắm mỗi ngày một khác, không nhất định sẽ giống hệt ảnh cũ đâu.”
Trần Minh vẫn lắc đầu: “Không phải mấy đứa này.”
Người đẹp dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều nổi bật giữa đám đông.
Anh chỉ mới ở cùng Tinh Tinh một lúc, vậy mà khi đối chiếu ảnh vừa nãy, anh phát hiện mình nhớ rõ từng chi tiết của cô bé tên là Tinh Tinh ấy.
Tiểu Hứa nhún vai: “Vậy chỉ còn cách so sánh với cơ sở dữ liệu ADN thôi.”
Trần Minh gật đầu, cầm một cái bấm móng tay đi ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã mang móng tay của Tinh Tinh trở lại.
***
Trong khi Trần Minh đang bận rộn trong phòng hộ tịch, Tinh Tinh ngồi ở đại sảnh của đồn cảnh sát, quan sát dòng người qua lại.
Những người này, có người mặc đồng phục đang răn dạy người khác, có kẻ nhuộm tóc mặc áo cộc tay đang chửi bới, thậm chí có cả người không mặc gì...
Ngay sau đó, một chị gái vội vã bịt mắt Tinh Tinh lại, cuống cuồng nói: “Trẻ con không được xem mấy cái này.”
“Các anh làm ơn kéo hắn đi đi, ở đây còn có trẻ con đấy!”
Giữa bóng tối, Tinh Tinh nghe thấy mọi người ầm ĩ một trận, xung quanh huyên náo vô cùng.
Cô cảm thấy có chút mới lạ.
Thì ra thế giới mới này là như vậy… tuy hỗn loạn, nhưng không hề có sự hoảng loạn, không có nỗi sợ hãi về cái chết hay tương lai vô định.
…
Trong văn phòng, kết quả giám định rất nhanh đã có.
“Má ơi! Trùng khớp rồi!”
“Trùng thì trùng, anh kêu cái gì mà to thế!”
“Người trùng là Lục Trạch, ba ruột của đứa nhỏ là Lục Trạch!”
“Lục Trạch? Lục Trạch nào?”
“Là Lục Trạch của thành phố chúng ta đó!”
“…”
Không khí im lặng một lúc, sau đó là hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
“Má ơi!”
Đúng lúc đó, Trần Minh đẩy cửa bước vào, vẻ mặt thắc mắc: “Sao vậy? Có kết quả rồi à?”
Mọi người gật đầu, đưa màn hình hiển thị kết quả cho anh xem.
Trần Minh liếc mắt một cái, cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ cha ruột của cô bé lại là Lục Trạch.
Chính là Lục Trạch của nhà họ Lục.
Nhà họ Lục lợi hại đến mức ai ở Hải Thành cũng đều biết.
Phần lớn hoạt động xuất nhập khẩu chip công nghệ cao của cả nước tập trung tại Hải Thành, mà nhà họ Lục gần như đã độc quyền toàn bộ ngành này tại đây. Nghĩa là, cả nước hầu như là nhà họ Lục một tay thống lĩnh.
Mà người nhà họ Lục ai nấy cũng không đơn giản.
Lục Chấn Đình năm xưa nhờ vào gan dạ và khí phách giang hồ mà đưa nhà họ Lục trở thành thế lực không thể lay chuyển ở Hải Thành. Con trai cả là Lục Trạch thì trẻ tuổi tài cao, quyết đoán mạnh mẽ, làm việc gì cũng thành công. Tuy nhiên, vì bất đồng quan điểm với cha, anh đã tự mình lập công ty riêng và phát triển với tốc độ chóng mặt, thậm chí còn vượt qua cả cha mình ngày trước.
Cô con gái thứ hai và cậu út cũng đều xuất sắc theo cách riêng của mình.
Mỗi lần nhắc đến nhà họ Lục, mọi người cứ như đang nói đến gia đình thần tiên trong mơ.
Và bây giờ… họ phát hiện ra đứa con của Lục Trạch.
Một người luôn độc thân, đến tin đồn tình ái cũng không có… vậy mà đã có con.
Đã năm tuổi rồi…
Ôi trời ơi, lại còn là con ngoài giá thú.
Cái tin này đúng là bùng nổ đến no luôn… thậm chí còn khiến người ta cảm thấy không thật.
Bên kia, Trần Minh nhìn qua hồ sơ của Lục Trạch, lập tức cầm điện thoại gọi đi.
Tiếng “tút tút” vang lên, cả văn phòng lập tức im phăng phắc.
Mọi người đều hồi hộp chờ đợi.
Thiếu gia Lục Trạch liệu có bắt máy không?
Liệu anh ta có nhận đứa bé này không?
Giây tiếp theo, âm thanh ngắt máy lạnh lùng vang lên trong không gian.
“…”
Có vẻ như ai cũng đoán trước được kết quả này rồi.
Vậy rốt cuộc lúc đầu mọi người mong đợi cái gì chứ?
…
“Hay là đi xem đứa nhỏ đó trông thế nào?!” Có người bắt đầu ngứa ngáy không yên.
Lục Trạch mãi không liên lạc được, hay là đi xem con gái anh ta trông ra sao?!
Ý nghĩ này vừa lóe lên thì ngoài cửa văn phòng đã có một cô gái hốt hoảng chạy vào.
“Anh Trần Minh, không hay rồi!”
Trần Minh nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
Người đến thở hổn hển: “Đứa nhỏ anh mang đến, em lơ là một chút, con bé đã tự chạy vào khu lưu giữ quan sát rồi.”
“…”
“Sau đó khi em tìm đến nơi thì cửa đã bị khóa lại.”
“Hôm nay không phải ca trực của em, nên em không mở được khóa.”
“…”
“…”
Không khí trở nên im lặng.
Khu lưu giữ quan sát, bình thường dùng để tạm giữ những người say xỉn gây rối hoặc không chịu phối hợp, môi trường trong đó khiến người bình thường vào cũng rợn người. Thế mà bây giờ một bé gái bốn, năm tuổi lại tự mình đi vào…
Chẳng phải là dâng cừu vào miệng cọp sao? Chẳng phải là tự tìm sợ hãi à?
Hồi lâu sau, không biết là ai ngại ngùng bật cười ha ha.
“Anh Trần Minh, đứa nhỏ này… gan cũng lớn thật.”
Trần Minh: “…”
Sóng chưa lặng, sóng khác lại dâng.
Cha thì không bắt máy, con gái thì gây chuyện ở đồn cảnh sát.
Không phải kiểu “trời sinh một cặp” theo cách khác thì là gì?
Ừm… cũng tốt…
Trần Minh tuyệt vọng nghĩ.