Mùi máu tanh nồng nặc trên người anh ta khiến cho mọi người sợ hãi, mấy người chơi liên tục lùi lại.
Đôi mắt của giáo quan Trương không chớp, từng bước ép sát bọn họ: "Các em trốn học à?"
Những người chơi đều sợ ngây người, chỉ có một người thông minh hơn đáp lời: "Giáo quan Trương, đột nhiên trời mưa, chúng em đến đây trú mưa, giáo viên thể dục chưa đến..."
Trên khuôn mặt dữ tợn của giáo quan Trương thoáng nở một nụ cười, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào người chơi đó: "Trú mưa? Đều là những cậu ấm nhà giàu, cũng đâu phải là trời đổ dao đâu mà các em cần phải trú?"
Mặt người chơi tái mét.
Giáo quan Trương: "Các em thấy những bạn học kia không?"
Hắn chỉ vào những NPC đứng bất động trên sân thể dục, còn có mấy người chơi khác.
Những người chơi trú dưới mái hiên vô cùng hối hận, biết thế lúc nãy cũng ra ngoài đứng phơi mưa cho rồi.
Giáo quan Trương: "Tiết thể dục, cho dù giáo viên không đến cũng phải xếp hàng đứng chờ giáo viên đến, họ đều là những đứa trẻ ngoan, chỉ có các em là không có chút phép tắc nào."
Giọng nói của anh ta rất kỳ lạ, như thể có hai giọng chồng lên nhau khiến người ta sợ hãi.
Có người chơi không chịu được nữa liền quay người bỏ chạy!
Nhưng chưa chạy được hai bước, một bàn tay to lớn đầy gân xanh từ trên cao đè xuống đầu cậu ta, giống như bắt bóng rổ vậy, dùng rất nhiều lực, đầu cậu ta như thể sắp bị bóp nát.
Người chơi đau đớn ngẩng đầu lên, giáo quan Trương đã biến thành quái vật, cơ thể phình to ra.
"Tôi ghét nhất là những học sinh không nghe lời khi tôi đang nói chuyện."
Theo lời anh ta nói, bàn tay bóp đầu đó càng dùng nhiều lực hơn, người chơi thậm chí còn không kêu lên được, chỉ có thể nhìn thấy mắt cậu ta sung huyết, đầu cậu ta bị bóp méo từng chút một, cuối cùng máu từ mũi và tai chảy ra. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Lúc đầu, người chơi còn giơ tay lên định bẻ bàn tay của con quái vật ra, đau đớn giãy giụa nhưng cuối cùng hai tay cậu ta cũng buông thõng xuống, không còn động đậy nữa.
Người đã chết, con quái vật vẫn không buông đầu xác chết mà cứ thế nắm chặt kéo người đi, nói với hai người chơi còn lại: "Trốn học, cấm túc, đi theo."
Sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, bọn họ không dám không đi theo.
Những người chơi mặt mày xám xịt đi theo con quái vật đó.
Mặt họ toàn là nước, không rõ là nước mưa, là mồ hôi vì sợ hãi hay là nước mắt của sự tuyệt vọng.
Mưa nhỏ dần.
Sau khi giáo quan Trương rời đi, những NPC đứng yên trên sân tập lập tức "sống" lại.
"Mẹ kiếp, lạnh thật."
"Quần áo ướt hết rồi, dạo này ngày nào cũng mưa, bộ đồng phục kia của tôi vẫn còn chưa khô." ( app truyện T Y T )
Những NPC giống người kia nói rất trôi chảy, trông họ chẳng khác gì học sinh nội trú bình thường.
Vương Duyệt Duyệt suýt thì bị ngã, Tô Thần Dương đỡ cô ấy một tay.
"Những người bị đưa đi, họ sẽ chết chứ?" Vương Duyệt Duyệt run rẩy hỏi.
Tô Thần Dương cũng không biết.
Lý Đào nói: "Họ đã vi phạm quy tắc, chắc chắn sẽ chết, bây giờ đã rất rõ ràng rồi, muốn sống sót trong ngôi trường này, chúng ta buộc phải tuân thủ nội quy nhà trường, trở thành học sinh ngoan."
Tiếng chuông hết giờ vẫn chưa vang lên mà tất cả NPC đã tản ra xung quanh, chửi bậy, giành bóng rổ, thậm chí còn đánh nhau.
Họ đều không tuân thủ nội quy nhà trường, không phải học sinh ngoan.
Nội quy nhà trường là để hạn chế người chơi là con người sao?
Tô Thần Dương cảm thấy lời Lý Đào nói không đúng nhưng cậu ấy không biết phải phản bác thế nào.
Thật ra cũng không cần phải phản bác, dù sao thì đối phương cũng là người chơi lâu năm, đừng nên đắc tội.
Xung quanh không còn NPC nào nữa, họ có thể nói chuyện thoải mái.
Quách Diêu vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: "Không nhất thiết phải tuân thủ nội quy nhà trường, mà là không được vi phạm nội quy nhà trường trước mặt giáo quan Trương."
Tô Thần Dương nghe câu này xong, trong lòng lập tức sáng tỏ, cậu ấy nói: "Đúng vậy, tiết trước ở trong lớp, những NPC kia xuống chỗ ngồi chơi đùa nhưng giáo quan Trương vừa đến, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, vừa nãy cũng vậy, trời mưa to họ đột nhiên xếp hàng rất trật tự là vì biết giáo quan Trương sẽ đến sao?"
Những NPC này ngoài việc mặc đồng phục và có khuôn mặt học sinh ra, lời nói và hành động của họ, dù là điểm nào cũng không giống học sinh ngoan.
Nhưng chỉ cần giáo quan Trương xuất hiện, họ đều rất ngoan ngoãn.
"Cậu cũng khá thông minh." Quách Diêu liếc nhìn Tô Thần Dương.
Biểu cảm của Lý Đào bên cạnh rõ ràng là có chút không vui.
"Hơn nữa tôi còn phát hiện ra một chuyện." Quách Diêu lại nhìn xung quanh, nói: "Vu Nhạc Nhạc không đến sân tập."
Vương Duyệt Duyệt mạnh dạn chen vào: "Đúng vậy, không phải là cô ấy đi trước chúng ta sao?"
Tô Thần Dương: "Cả buổi học đều không thấy cô ấy đâu."
Lý Đào: "Cô ta trốn học sao? Gan lớn thế? Không phải là đã chết rồi chứ."
Vài người chơi chỉ đứng dưới mái hiên trú mưa, thế mà đã kích hoạt điều kiện tử vong.
Vu Nhạc Nhạc thậm chí còn không đến sân tập, khả năng tử vong là rất cao.
Lý Đào rất ghét Vu Nhạc Nhạc, tuổi còn nhỏ mà đã tỏ ra kiêu ngạo và bình tĩnh.
Chỉ tiếc là, một cô gái xinh đẹp như vậy...
Ánh mắt Lý Đào vẫn còn đang mơ tưởng.
Những người khác không để ý đến biểu cảm của gã mà chỉ chăm chú lắng nghe Quách Diêu nói.
"Cô ấy hẳn là không sao, chỉ là trốn học thôi, trốn học mà không bị giáo quan Trương bắt gặp thì sẽ không sao." Quách Diêu đã hiểu cơ bản về các quy tắc ở đây.
Quách Diêu: “Bảo vệ chịu trách nhiệm canh cổng, ai muốn rời khỏi trường nội trú sẽ bị ông ta giết.
Giáo quan Trương là người quản lý học sinh, cũng là người mà học sinh sợ nhất, là người nghiêm khắc nhất ở trường này.
Còn những giáo viên kia, nếu tôi đoán không nhầm thì họ hoặc là lười đến lớp, hoặc là đến lớp một cách tùy tiện rồi rời đi, không hề quan tâm đến học sinh.
Còn những học sinh này, đều là học sinh hư, không học hành nghiêm túc, ngày nào cũng chỉ muốn chơi bời lêu lổng.”
Vương Duyệt Duyệt: "Cấu hình này nghe quen quen..."
Tô Thần Dương: "Trường cai nghiện game, hay còn gọi là trại giáo dưỡng hành vi tiêu cực cho trẻ vị thành niên."
Một chỗ ở trên đảo, nội trú, có giáo quan nghiêm khắc, không thể ra ngoài, toàn là học sinh hư.
Đây chính là một trại giáo dưỡng hành vi tiêu cực cho trẻ vị thành niên.
Quách Diêu gật đầu: "Chúng ta là những học sinh hư bị đưa vào đây, vậy nếu chúng ta muốn rời khỏi đây thì cần phải đạt được những điều kiện gì?"
Lý Đào lập tức trả lời: "Làm một học sinh ngoan, không làm bất kỳ hành vi xấu nào?"
Tô Thần Dương: "Nếu hành vi xấu được sửa chữa thì đúng là không cần phải học ở đây nữa nhưng tôi luôn cảm thấy còn thiếu điều gì đó..."
Lý Đào rất ghét dáng vẻ giả vờ thông minh của Tô Thần Dương: "Hệ thống phó bản vẫn còn chưa công bố nhiệm vụ, đừng vội."
Kể từ khi họ đến đây, hệ thống đã phát sóng một lần, hiện vẫn chưa công bố bất kỳ nhiệm vụ nào.
Quách Diêu: "Tôi đoán nhiệm vụ phó bản sẽ diễn ra vào tối nay, hãy chuẩn bị tâm lý đi."
Vừa dứt lời, tiếng chuông tan học đã vang lên.
Tuy mưa đã nhỏ hơn nhưng vẫn rơi không ngừng, họ trở về tòa nhà dạy học trong tình trạng ướt như chuột lột.
Trở lại lớp học, họ nhìn thấy Vu Nhạc Nhạc mặc bộ đồ thể thao màu trắng sạch sẽ và gọn gàng, cô đang nằm úp trên bàn ngủ.
Chỉ có một mình cô ở đó, áo trắng tóc đen, nằm úp trên bàn trông rất nhỏ bé.
Lý Đào không vui: "Có thể trốn học mà không nói với chúng ta."
Vu Nhạc Nhạc đang ngủ không phản ứng.
Quách Diêu và Lý Đào ngồi ở bàn trước cô, Lý Đào cố tình kéo ghế rất mạnh, người đang ngủ phía sau vẫn không phản ứng.
Động tĩnh lớn như vậy, sao Vu Nhạc Nhạc...
Lý Đào: "Cô ta... chẳng lẽ nào cô ta chết rồi à?"