Tiết này của lớp 1 là thể dục, trên sân thể dục mù mịt sương mù, các NPC tụ tập lại chơi với nhau.
"Thật là sướng, giáo viên thể dục lại không đến."
"Tôi thích kiểu giáo viên lười biếng này."
"Đến phòng dụng cụ lấy bóng rổ chơi đi, tôi có mang theo dụng cụ cạy khóa đây." Một NPC đắc ý lắc lắc sợi dây thép trong tay.
Những học sinh này toàn chửi tục, mặc dù mặc đồng phục áo sơ mi trắng nhưng trông rất giống xã hội đen.
Người chơi không mặc đồng phục, rất dễ phân biệt.
NPC cũng không chủ động nói chuyện với họ.
"Anh Lý, bây giờ chúng ta làm gì đây?"
"Giáo viên không đến, chúng ta cứ ở sân thể dục à?"
Tô Thần Dương và Vương Duyệt Duyệt luôn đi theo Lý Đào, Lý Đào rất thích điều này.
Cho đến khi Quách Diêu lạnh lùng gọi gã đi.
Bên rìa sân thể dục, nơi đây không có ai, Quách Diêu không vui nói: "Ít nói chuyện với người chơi mới đi, đặc biệt là đừng nhắc đến công hội."
"Chị Diêu, họ đều là người mới, rất dễ lừa, lúc quan trọng có thể để họ làm bia đỡ đạn, lừa họ đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, quan hệ tốt với họ vẫn rất có ích." Nói xong, Lý Đào tự tin hẳn lên.
Còn tưởng mình thông minh lắm sao?
Quách Diêu nhìn thấu sự phù phiếm trong mắt của Lý Đào: "Đừng tự cho mình là thông minh." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Người đàn ông ngoài ba mươi bị phụ nữ mắng, vẻ mặt Lý Đào có chút không chịu nổi.
Cuối cùng gã cố nhịn xuống: "Tôi hiểu."
Quách Diêu: "Đi, thử đến nói chuyện với những NPC kia xem."
"Được."
Quách Diêu sải bước đi trước, hoàn toàn không biết Lý Đào phía sau đang nhìn chằm chằm vào eo, hông và chân cô, ánh mắt di chuyển lên xuống.
Trời càng lúc càng tối, gió càng lúc càng lớn, tiếng sóng biển xa xa truyền đến, có vẻ như sắp mưa rồi.
Giáo viên thể dục vẫn chưa đến, không ai quản họ, học sinh muốn làm gì thì làm.
...
Lớp 1 ở tầng bốn.
Vu Nhạc véo mặt cậu thiếu niên, ngăn cậu dị hóa, sau đó vỗ nhẹ vào mặt cậu: "Trước mặt tôi, hãy giữ nguyên hình dáng này, tôi ghét những kẻ xấu xí."
Cô thích nhất là những thứ đẹp đẽ.
Vừa rồi giáo quan Trương đó quá xấu xí.
Vu Nhạc luân phiên làm nhiệm vụ ở các phó bản, đã từng lấy rất được nhiều loại thẻ thân phận NPC, cũng đã từng thấy đủ loại quái vật, chúng đều rất xấu xí.
Bản thân cô khi dị hóa cũng đầy máu me, có xấu hay không ư? Dù sao thì cô cũng không nhìn thấy, không sao cả.
Cậu học sinh nam đẹp trai trước mặt đeo kính gọng đen, làn da trắng trẻo mịn màng, trông giống một học sinh ngoan, trạng thái tinh thần có vẻ rất bình tĩnh.
Vu Nhạc đã quá quen với tình huống này, cậu là NPC nên không có ý thức về bản thân, chỉ biết đóng vai theo đúng thẻ thân phận của mình.
Các NPC trong thế giới kinh dị cũng có một bộ quy tắc riêng.
NPC cấp thấp nhất, mãi mãi chỉ có thể ở trong một phó bản duy nhất, các đặc điểm kinh dị có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Các BOSS lớn nhỏ giống như người thật, chúng thay phiên nhau ở các phó bản khác nhau, không có ý thức về bản thân, mọi suy nghĩ đều phụ thuộc vào thẻ thân phận đã nhận được, phó bản trước có thể là con rối thích xé xác, phó bản tiếp theo có thể là quái vật không mắt thích ăn mắt.
Cho dù nhận được thẻ thân phận nào, chúng đều sẽ đóng vai một cách tận tụy, máu lạnh thu hoạch người chơi.
Và Vu Nhạc cũng từng ở trong tình trạng như vậy, chỉ là không biết tại sao đột nhiên cô lại có suy nghĩ của riêng mình, không còn bị giới hạn bởi thẻ thân phận NPC nữa.
Dùng lời của những con người đó thì là cô sống rồi sao?
Cô có suy nghĩ của riêng mình, muốn diễn thẻ thân phận đã nhận được thì diễn, không muốn diễn thì không diễn, miễn là không ảnh hưởng đến tiến độ của phó bản đó là được.
Về hành vi và suy nghĩ, cô là một NPC kinh dị tự do. ( truyện trên app T•Y•T )
Hiện tại vẫn chưa thấy NPC kinh dị nào khác giống như cô.
"Vu Nhạc, mặt tôi buồn cười lắm sao?" Cậu thiếu niên lên tiếng.
Giọng điệu không có cảm xúc gì nhưng giọng nói lại hoàn hảo như khuôn mặt của cậu vậy.
Vu Nhạc không nhịn được mà véo má cậu, nở nụ cười: "Buồn cười chứ."
Vu Nhạc cũng mới đến phó bản này, cô nhận được thẻ thân phận là NPC học sinh hư, nhiệm vụ phải thực hiện là làm một đứa trẻ hư.
Nhưng cô lại nổi hứng, đi theo sau người chơi.
Chung Duệ ghét bị người khác chạm vào, càng ghét bị véo má, cậu lạnh lùng nói: "Tôi là lớp trưởng, bây giờ cô đang dĩ hạ phạm thượng."
Lớp trưởng à, chẳng trách lại trông giống đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.
Nhưng trong ngôi trường này, không có đứa trẻ ngoan nào cả.
Vu Nhạc không buông má Chung Duệ ra, ngược lại còn dùng sức véo má cậu: "Tôi thích dĩ hạ phạm thượng nhất."
Các NPC kinh dị đều có xu hướng bạo lực, là những kẻ sùng bái bạo lực thẩm mỹ.
Móng tay cô cào rách mặt Chung Duệ.
Ngay khi Vu Nhạc đang chơi rất hăng say thì giây tiếp theo, tiếng xương vỡ giòn tan vang lên, cổ tay Vu Nhạc ngay lập tức bị mất sức.
Chung Duệ nắm chặt cổ tay cô, bóp nát nó.
Vu Nhạc chậm rãi nghiêng đầu nhìn cổ tay mình, khuôn mặt búp bê im lặng.
Chung Duệ buông tay, những ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng đẩy gọng kính dưới chân mày, ánh mắt sau cặp kính gọng đen vô cùng khó chịu: "Đừng đụng vào tôi."
Thẻ thân phận của cậu là lớp trưởng, là BOSS trong số các NPC học sinh.
Cậu không có ý thức tự chủ, chỉ có suy nghĩ của thẻ thân phận hiện tại, trong mắt cậu, Vu Nhạc là một con quái vật cấp thấp hơn cậu, cậu có thể bắt nạt Vu Nhạc.
Vu Nhạc cúi đầu lặng lẽ sửa cổ tay mình, trong lòng lẩm bẩm, trêu chọc đồng nghiệp NPC cần phải thận trọng.
Nếu một ngày nào đó trong một phó bản khác, khi cô lại gặp lại cậu mà cậu cầm thẻ thân phận cấp thấp hơn cô, chắc chắn cô sẽ phải tra tấn cậu nhiều lần, cắn chết cậu, lột da cậu, cắt cậu ra thành từng mảnh.
Nhưng phó bản thì nhiều vô số, khả năng gặp lại là rất thấp.
Cậu lại không có suy nghĩ của riêng mình, chỉ biết tuân theo phó bản, thôi, không so đo với cậu nữa.
Vu Nhạc tự an ủi mình.
Nhưng không an ủi được.
Vu Nhạc ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ với Chung Duệ: "Lớp trưởng, cậu thật đẹp, không hề giống con trai một chút nào."
Khen một chàng trai không giống con trai, thật là kỳ quái.
…
Mây đen kéo đến, mưa trên đảo nói xuống là xuống, gió lớn nổi lên, rèm cửa sổ lớp học không đóng kịp, trong nháy mắt bị ướt một nửa.
Những người chơi trên sân không kịp chạy về tòa nhà giảng dạy, tất cả đều bị ướt sũng.
Nhưng những NPC đó thì không chạy về hành lang, ngược lại đứng im lặng trong mưa, ngẩng đầu hứng mưa.
Chúng đứng bất động, giống như búp bê, lại giống như đang tuân theo một quy tắc nào đó.
Gió thổi khiến người chơi run rẩy, nhiệt độ cơ thể đều bị quần áo ướt sũng hút mất.
"Hắt xì!"
"Lạnh quá, hay là về lớp đi?"
"Nhưng vẫn chưa hết giờ mà, có thể về không?"
Người chơi tụ tập dưới mái hiên.
Lúc này, đột nhiên Quách Diêu kéo Lý Đào lao vào mưa, sải bước đi về phía sân.
Lý Đào bị tạt một mặt nước, vừa dùng tay quệt nước mưa trên mặt vừa nói: "Chị Diêu, mưa lớn như vậy chúng ta đứng dưới mái hiên đi."
Quách Diêu nhanh chóng nói: "Vẫn chưa hết giờ, tiết thể dục phải ở trên sân tập."
Lý Đào không hiểu: "Cái này... đang mưa mà, đứng dưới mái hiên tầng một cũng không được sao?"
Quách Diêu không trả lời.
Có hai lớp khác cũng học thể dục, các học sinh của lớp khác thấy hai người họ đi vào mưa, nhiều người không hiểu nhưng Tô Thần Dương và Vương Duyệt Duyệt biết họ là người chơi lâu năm nên đã quyết định chọn cách đi theo họ mà không cần suy nghĩ.
Tiếp theo, có thêm một số người chơi cũng chạy vào rừng mưa.
"Những người này bị làm sao vậy? Trời lạnh như thế mà còn đi tắm mưa làm gì vậy?"
Có người nói vậy nhưng hành động lại theo đám đông.
Chỉ có một số ít người ở lại tầng một, không muốn đi tắm mưa.
"Tại sao tiết thể dục không ở trên sân tập? Các em đang trốn học sao?"
Giáo quan đeo kính mắt đỏ ngầu không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng họ, trên người còn có mùi máu tanh nồng nặc...