Động tĩnh lớn như vậy mà vẫn không tỉnh, đúng là có hơi không ổn.
Quách Diêu đưa tay định đẩy vai cô nhưng tay còn chưa chạm vào người, đột nhiên cô lại ngẩng đầu lên.
Tóc dài che kín mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng muốt, đôi môi còn đang mỉm cười.
Động tác của cô quá đột ngột, Quách Diêu sợ đến mức tay run lên, Lý Đào thì càng sợ hơn, đến mức đứng bật dậy.
"Ha ha ha!" Vu Nhạc vỗ bàn cười ngặt nghẽo, giọng cô rất trong trẻo, cười lên nghe rất chói tai.
Cả người cô lắc lư qua lại, mái tóc trên mặt càng rối tung.
Tô Thần Dương và Vương Duyệt Duyệt đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Vu Nhạc Nhạc này... thật điên rồ.
Tính tình rất kỳ quái.
"Mẹ kiếp, mày bị khùng à, cố tình dọa bọn tao!" Vẻ mặt Lý Đào rất khó coi: "Đánh phó bản một mình mà còn dám vênh váo như vậy, hôm nay ông đây sẽ dạy cho mày một bài học!" Nói rồi Lý Đào đưa tay định túm lấy Vu Nhạc.
Người đang vỗ bàn cười ngặt nghẽo kia bất ngờ giơ tay cầm quyển giáo trình dày cộp trên bàn đập vào cánh tay Lý Đào.
Quyển giáo trình dày như cục gạch, bìa sách rất cứng, Vu Nhạc Nhạc trông như một cô bé nhưng sức lực lại vô cùng lớn.
"Á!" Lý Đào hét lên một tiếng, cánh tay đau nhói.
Chưa kịp để Lý Đào phản ứng, Vu Nhạc đã cầm góc nhọn của quyển sách dày đâm vào thái dương của gã, Quách Diêu vội vàng đẩy Lý Đào ra rồi nói: "Đừng đánh nữa, chúng ta đều là con người, dạy dỗ một chút là được rồi, đừng ra tay quá nặng."
Góc nhọn của quyển sách dừng lại giữa không trung, nụ cười của Vu Nhạc vụt tắt, cuối cùng cô ném quyển sách đi, khuôn mặt không biểu cảm gì, hai tay cô vuốt lại tóc mình, rồi lấy một sợi dây thun màu đỏ trong túi quần ra, buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa thấp. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
"Tay tôi... tay tôi gãy rồi." Lý Đào đau đến mức mồ hôi đầy mặt, gã chỉ dám trừng mắt nhìn Vu Nhạc, căn bản không dám gây chuyện nữa.
Cô gái này trông cùng lắm cũng chỉ mới trưởng thành, sao lại đáng sợ như vậy?
Đây chính là người chơi lão luyện sao?
Như Quách Diêu đã nói, cô là người chơi lâu năm, còn có thể là người của hai công hội lớn khác, đã vượt qua rất nhiều phó bản.
Quách Diêu rất ghét Lý Đào, chị ấy nhìn cảnh cáo gã.
Vu Nhạc Nhạc có thể ngủ trong lớp, chắc chắn cô biết lỗ hổng của quy tắc.
Có thể trốn học, có thể làm chuyện xấu nhưng chỉ cần không bị giáo quan Trương bắt là được.
"Tay anh ta không gãy, chỉ bị nứt xương thôi, cố định lại là được." Vu Nhạc ngồi xuống, trên mặt không có biểu cảm gì.
Vừa động tay đã khiến người ta bị nứt xương, thật là tàn nhẫn.
Tô Thần Dương và Vương Duyệt Duyệt đều thầm nghĩ, bản thân tuyệt đối không được đắc tội với cô. ( app TYT - tytnovel )
Quách Diêu lấy mấy cây thước kẻ từ ngăn kéo ra, tìm thêm vài mảnh vải vụn, chuẩn bị cố định tạm thời cho Lý Đào.
Trong lúc cố định tay, Lý Đào liên tục rên rỉ, cuối cùng Quách Diêu chán, không muốn làm nữa liền giao lại cho Tô Thần Dương và Vương Duyệt Duyệt xử lý.
Điều này cũng coi như là ngầm đồng ý để Tô Thần Dương và Vương Duyệt Duyệt gia nhập nhóm nhỏ của bọn họ.
Quách Diêu quay lại nói chuyện với Vu Nhạc: "Em ở lại lớp học không sợ bị giáo quan Trương phát hiện sao?"
Quách Diêu không phải là người trải qua quá nhiều phó bản nhưng chắc chắn sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn những người khác.
Vượt qua phó bản không chỉ cần tâm lý vững vàng, khả năng quan sát tốt, đầu óc linh hoạt mà đôi khi còn phải biết cách đi theo đúng người.
Ví dụ như đi theo những người chơi lâu năm, nhìn chung sẽ không phạm sai lầm, có thể sống lâu hơn một chút.
Điều kiện tiên quyết là người chơi lâu năm đó không phải là người muốn dùng họ để dò đường hoặc làm vật hy sinh.
Bị lợi dụng để dò đường, thậm chí là làm bia đỡ đạn trong những tình huống nguy hiểm, đây là điều không thể tránh khỏi, chị ấy chỉ có thể tăng cường cảnh giác.
Nhưng chị ấy cũng cần thu thập thông tin từ những người chơi lâu năm, cho dù đó có là thông tin thật hay giả đi chăng nữa, chỉ cần thu thập càng nhiều càng tốt.
Nhìn bề ngoài, Vu Nhạc Nhạc là người nhỏ tuổi nhất trong số họ, cũng là người yếu ớt nhất.
Nhưng rõ ràng, tâm lý và khả năng chiến đấu của cô lại vô cùng mạnh mẽ.
"Vu Nhạc Nhạc, chị thay Lý Đào xin lỗi em, cậu ấy là người mới, không biết trời cao đất dày, đã xúc phạm em, chị xin lỗi."
Nếu ấn tượng đầu tiên của Lý Đào là kiêu ngạo, cư xử không có chừng mực thì thực ra Quách Diêu cũng có chút như vậy.
Chị ấy cũng không thích tiếp xúc với người mới, trong đôi mắt lúc nào cũng mang theo sự kiêu ngạo, chỉ là không rõ ràng và đáng ghét như Lý Đào.
Nhưng bây giờ, thái độ của Quách Diêu đối với Vu Nhạc Nhạc đã rất rõ ràng.
Cúi đầu, làm thân.
Thái độ cúi đầu của Quách Diêu khiến Vu Nhạc cuối cùng cũng tỏ ra dễ chịu hơn, cô chống tay lên bàn, cằm hơi nhọn đặt lên cánh tay, đôi mắt tròn xoe nhìn Quách Diêu: "Chị có quan hệ thế nào với anh ta? Chị xin lỗi cũng không có tác dụng đâu, tôi muốn anh ta xin lỗi tôi."
Quách Diêu lập tức kéo Lý Đào đứng dậy, tay Lý Đào còn chưa kịp ổn định, bị kéo đau đến nỗi kêu lên.
"Chị Diêu, tay tay tay, tay em..."
"Câm miệng! Xin lỗi cô ấy đi." Quách Diêu cảnh cáo nhìn Lý Đào.
Bản thân đã mất mặt rồi, trong lòng Lý Đào tức tối, bây giờ càng tức đến đau cả phổi.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Vu Nhạc, Lý Đào cảm thấy tay mình càng đau hơn.
Lý Đào cúi đầu: "Xin lỗi, tôi không nên xúc phạm cô, tôi sai rồi, xin lỗi!"
Gã nói rất to.
Vu Nhạc chớp chớp mắt, nghiêng đầu, tay cọ cọ vào tai mình, có vẻ như chê Lý Đào ồn ào.
Sắc mặt Lý Đào rất khó coi, gã chưa bao giờ bị mất mặt như vậy.
Quách Diêu đẩy Lý Đào về chỗ cũ.
Lý Đào ngồi xuống, sau đó trừng mắt nhìn Tô Thần Dương và Vương Duyệt Duyệt: "Ngẩn người ra đó làm gì? Mau cố định tay cho tôi."
"Được... được." Vương Duyệt Duyệt có chút sợ Lý Đào.
Tô Thần Dương thì không sợ gã, cậu ấy cố tình quấn băng chặt hơn một chút.
"Nhạc Nhạc, chúng ta đã suy luận ra đây là một trại giáo dưỡng hành vi tiêu cực cho trẻ vị thành niên, chúng ta chính là những thiếu niên hư hỏng." Quách Diêu chủ động đưa ra thông tin mình có được.
Câu Nhạc Nhạc này, gọi thật thân mật.
"Ừm..." Vu Nhạc chậm rãi chớp mắt coi như là đáp lại chị ấy.
Quách Diêu không nhìn ra thái độ của cô, tiếp tục nói: "Giáo quan Trương chỉ biến thành quái vật khi bắt được người vi phạm nội quy của trường, còn những NPC khác, hình như không có gì nguy hiểm."
Khóe miệng Vu Nhạc từ từ nhếch lên rồi đột nhiên bật ra tiếng cười khúc khích.
Quách Diêu nghi ngờ: "Em cười cái gì?"
Vu Nhạc ngước mắt, đồng tử đen hướng lên trên, đuôi mắt toàn màu trắng tạo thành hình tam giác ngược, cộng thêm khuôn mặt trắng hơn người thường và nụ cười này, thực sự rất đáng sợ.
"Chúng nó chỉ là chưa tấn công các người thôi, chỉ là nguy hiểm chưa đến mà thôi, ngôi trường này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều không có thứ gì tốt đẹp cả." Cô u uất nói.
Lý do giáo quan Trương tấn công người chơi là vì người chơi không tuân thủ nội quy của trường, bảo vệ tấn công người chơi là vì người chơi muốn trèo tường bỏ trốn.
Những người khác sẽ tấn công vì lý do gì?
Vu Nhạc chỉ cần nhìn là biết Quách Diêu đang nghĩ gì, cô lười biếng nói: "Đừng dùng suy nghĩ của mình để hạn chế NPC, có lẽ không kích hoạt bất kỳ quy tắc nào cũng sẽ bị tấn công đấy."
"Ý em là gì?"
Vu Nhạc quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời mưa phùn, trong lớp học cũng đã tối dần.
Vu Nhạc: "Trời sắp tối rồi."
Quách Diêu: "Thế thì sao?"
Vu Nhạc: "Bóng tối, đêm mưa, là đêm hội của chúng."